Bên kia, phụ thân nghiêm giọng quát Lý di nương:
"Ngươi trở về tiểu viện của mình đóng cửa kiểm điểm! Những chuyện nhỏ nhặt thường ngày đã đành, nhưng việc đại sự mà ngươi cũng hồ đồ đến mức này, đầu óc chỉ toàn những toan tính lệch lạc! Từ nay việc dạy dỗ Đinh Liên, ngươi không cần nhúng tay vào nữa!"
Lý di nương hét lên:
"Đinh Liên là con gái ta! Suốt mười bốn năm qua, ta tranh giành từng thứ cho nó, cớ gì giờ lại muốn cướp con gái ta giao cho phu nhân!"
Mẫu thân thở dài một tiếng, định nói gì đó.
Chỉ nghe Đinh Liên, từng chữ từng câu rành rọt:
"Con thà rằng không phải là con gái của người."
Lý di nương lập tức nhảy lên định tát nàng, nhưng ca ca nhanh mắt nhanh tay chắn trước mặt. Một tiếng "chát" vang dội, trên mặt ca ca xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.
Đinh Liên nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào gọi một tiếng "Ca", rồi che mặt bỏ chạy.
Ta muốn đuổi theo, nhưng bị nha hoàn của nàng ngăn lại ngay trước cửa.
Nha hoàn cười gượng, nói:
"Đại tiểu thư, hãy để nhị tiểu thư khóc cho thỏa một lần đi."
4.
Biết được gốc rễ của vấn đề, mọi chuyện liền trở nên sáng tỏ.
Hóa ra, từ khi mẫu thân có ý định tìm hôn sự cho ta, Lý di nương đã lo lắng bất an, lén lút tìm mối cho Đinh Liên. Vì nóng lòng, bà ta thậm chí bỏ tiền nặng để tìm đến một bà mối được cho là có khả năng thông linh.
Trình phu nhân cũng tìm đến bà mối này, nhưng hoàn toàn giấu nhẹm sở thích quái đản của con trai mình, chỉ lấy cớ hỏi thăm về chuyện gả con gái nhà họ Tạ.
Lý di nương vốn đã bảy phần hài lòng với Trình công tử, sau khi Trình gia đến nhà bàn chuyện hôn sự và bị mẫu thân khéo léo từ chối, bà ta cảm giác như món bảo vật vừa mất lại tìm được. Sự hài lòng bảy phần biến thành nỗi khát khao đến mười phần, khiến bà ta choáng váng mà dâng tặng chiếc khăn tay kia.
May mắn thay, chỉ là một chiếc khăn tay.
Chiếc khăn này sẽ sớm được trả lại nhà họ Tạ, và không ai khác sẽ biết rằng nó từng rơi vào tay một nam nhân bên ngoài.
Mẫu thân lo lắng Đinh Liên nghĩ quẩn, liền cho nàng dọn đến ở cùng trong viện của mình.
Sau lần khóc lóc thỏa lòng, những bức bối trong lòng Đinh Liên cũng vơi đi không ít, có thể coi như họa trung đắc phúc.
Hôm nay, ta thấy nàng lảng vảng trước cổng viện của ta, bèn vẫy tay gọi vào.
Đinh Liên khẽ cười gượng, nói:
"Dù di nương làm sai, cũng chỉ vì muốn tốt cho muội, dù muội đã hàng trăm lần nói rằng không cần như vậy. Nhưng để tỷ tỷ phải bận lòng vì chuyện của muội, là lỗi của muội..."
Thư Linh lúc này thò nửa chân vào, thấy chúng ta đang trò chuyện thân mật, liền lặng lẽ rút ra ngoài, đứng canh ở cửa.
Ngay sau đó, tiếng lòng của nàng lại vang lên trong đầu ta:
[Nhị tiểu thư, ôi, thật đáng thương. Lại bị mẹ ruột ép gả cao, làm kế thất cho lão vương gia. Làm mẹ kế thì dễ dàng gì chứ? Lão vương gia đã có con gái sinh cháu rồi, gả vào đó là thành bà ngoại của người ta luôn.]
[Lão cố chấp đó lại cứ lấy việc không truyền ngôi thế tử ra uy hiếp con trai, còn nói muốn cùng tân phu nhân sinh thêm một đứa con trai. Đứa con cứng đầu thì luôn chế giễu kế mẫu, bảo bà chỉ vì tham quyền mới gả cho ông già, còn không xứng bằng một ngón tay của mẹ ruột hắn. Cha con nhà người ta cãi nhau thì vẫn là cha con, khổ nhất vẫn là kế mẫu, tiến thoái lưỡng nan.]
Ta nghe xong mà không khỏi chau mày.
[Lý di nương mong dựa vào nàng để mình thoát khỏi phủ, trở thành quý phụ nhân, rồi quay về đối đầu với phu nhân. Vì vậy, bà ta nhất quyết không cho nàng trở về nhà mẹ ruột để than vãn, bắt ép nàng phải gồng mình chịu đựng. Cuối cùng, nàng uất ức mà tự vẫn khi còn trẻ.]
Trời cao có mắt!
Ta cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của Thư Linh khi thấy ta xem bức họa của Trình công tử.
Ta cắt ngang lời Đinh Liên, nghiêm túc nói:
"Nhưng bà ta chỉ làm toàn chuyện sai lầm, lòng dạ chưa chắc đã thực sự vì muội. Từ việc khiến muội chịu nhục trước mọi người cho đến chuyện giờ đây ép buộc muội phải mù quáng kết hôn, bà ta thực sự muốn tốt cho muội, hay chỉ đang dùng muội để thay bà ta tranh giành thể diện?"
Ta hạ giọng, dịu dàng hơn:
"Chúng ta là tỷ muội ruột thịt, không cần nói lời khách sáo. Muội vốn dĩ dễ mềm lòng, nhưng cuộc đời rất dài, không chỉ hôn nhân mà mọi quyết định của muội đều cần phải do chính muội định đoạt."
Ta biết Đinh Liên tính cách nhạy cảm, rất hiếm khi ta nghiêm khắc với nàng như vậy.
Nàng rưng rưng nước mắt, khẽ đáp:
"Tỷ tỷ nói đúng." Rồi nàng lại hỏi:
"Chuyện này liệu có liên lụy đến tỷ? Có ảnh hưởng đến hôn sự của tỷ không?"
Ta mỉm cười, trấn an:
"Không cần lo, không có gì cả. Tỷ vẫn ổn, mọi chuyện đều tốt đẹp."
Không lâu sau, mẫu thân nhận được bái thiếp từ phu nhân nhà họ Lâm – một gia đình thư hương danh giá.
Lâm công tử từ nhỏ đã nổi tiếng là thần đồng, phẩm hạnh đã qua sự xem xét kỹ lưỡng của hoàng gia, được chọn làm bạn học của Đoan Vương.
Rút kinh nghiệm từ chuyện trước, ca ca nhờ vị đồng môn kia điều tra kỹ lưỡng về đời tư của Lâm công tử. Sau khi xác nhận hắn là người thanh liêm, tự trọng, gần như không vướng vào nữ sắc, cả gia đình mới yên tâm.
Mẫu thân cũng rất thận trọng, bàn bạc với Lâm phu nhân, quyết định tổ chức một buổi thưởng hoa tại vườn Bách Hoa ở ngoại thành. Nhân cơ hội đó, ta và Lâm công tử sẽ "vô tình" gặp nhau, nếu ta cảm thấy phù hợp, chuyện mới tiếp tục tiến triển.
Mẫu thân căn dặn:
"Đã là vô tình gặp gỡ, thì ăn mặc giản dị, tránh quá mức cầu kỳ, kẻo lại phản tác dụng."
Ta đáp:
"Dù giản dị đến đâu, Thư Linh nhất định phải đi theo."