1.
Thời điểm Trình gia đến cầu thân, ta ngồi ở sảnh bên âm thầm quan sát.
Nha hoàn Thư Linh rúc vào tường, qua khe cửa nhìn trộm:
“Hì hì, tiểu thư đừng vội, để nô tỳ xem thử vị cô gia tương lai này rốt cuộc là tròn hay dẹt... A?“
Bà mối nói Trình công tử là người nho nhã, khôi ngô, ta liền háo hức hỏi:
“Hắn cao hay thấp, da trắng hay đen, dung mạo có dễ nhìn không?“
Nụ cười trên mặt Thư Linh đông cứng lại, khó coi còn hơn cả khóc.
Ta nghi hoặc:
“Không lẽ là một tên la sát sao? Nói mau!“
Đột nhiên, tiếng lòng của Thư Linh vang lên trong đầu ta:
[Trông nhân duyên của tiểu thư kìa… Trời ạ!]
[Hoá ra Trình công tử lại chính là Trình Kiên, kẻ cực phẩm má/u M! Hắn lấy đâu tự tin mà dám đến cầu thân tiểu thư nhà ta?!]
Ta ngơ ngác, “má/u M” là gì?
Trong sảnh chính, mẫu thân cảm thán:
“Trình công tử quả thực giống như lời bà mối, dung mạo đường hoàng.“
Theo giao ước giữa ta và mẫu thân, điều này ngụ ý lễ nghĩa của Trình gia cùng diện mạo của Trình công tử đều có thể chấp nhận được.
Ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì trong đầu lại nghe thấy tiếng Thư Linh rống lên đau khổ:
[Sao tự nhiên phu nhân lại m/ù mắt thế này! Hắn mặt mày nhợt nhạt, u ám, hai mắt lờ đờ, quầng thâm nặng trĩu, rõ ràng là một kẻ hoang dâ/m vô độ!]
[Phu nhân à, nhìn kỹ mà xem! Hai chân hắn run rẩy đến đứng không vững, ngồi không yên, đã bị chơi đù/a đến tà/n tạ cỡ vậy rồi mà còn dám đến cầu hôn nữ nhi bảo bối của quan viên tam phẩm! Từ! Từ! Từ! Từ hôn ngay và luôn!]
[Làm sao để ám chỉ tiểu thư có c.h.ế/t cũng không được gả cho hắn đây? Nếu bện/h hoa liễu lây sang cho tiểu thư… Ôi, chuyện này tuyệt đối không thể đùa được!]
Bện/h hoa liễu?!
Ba chữ này như sấm nổ ngang tai ta.
Ta bước nhanh đến bên cửa sổ, quan sát Trình công tử. Quả nhiên như lời Thư Linh, thoạt nhìn hắn có vẻ thanh tú, nhưng nhìn kỹ thì sắc mặt mỏi mệt, hành vi bất an, dung mạo khiến người khác khó chịu.
Ta vẫy tay gọi nha hoàn bưng trà nước bên ngoài.
“Đi, mang vào sảnh chính một ấm trà Bích Loa Xuân ở hồ Động Đình.“
Nha hoàn nhanh chóng làm theo.
Thấy trà là Bích Loa Xuân, mẫu thân liền hiểu ý ta không hài lòng với Trình công tử.
Chẳng mấy chốc, trong chính sảnh vang lên tiếng ồn ào. Sau đó, mẫu thân tiễn khách Trình gia ra về với đủ lễ nghĩa.
Mẫu thân cho lui mọi người, sau đó gọi ta lại gần:
“Đinh Trúc, con không hài lòng chỗ nào sao?“
Tiếng lòng của Thư Linh xuất hiện quá đỗi kỳ lạ, ta cũng chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bây giờ tùy tiện nói ra, e chỉ khiến người khác nghĩ ta bị điê/n.
Ta chỉ đáp:
“Trình công tử chưa phải ý trung nhân của nữ nhi. Mẫu thân thấy hắn thế nào?“
Mẫu thân cũng không hài lòng.
Khi nha hoàn mang trà Bích Loa Xuân vào, mẫu thân liền kín đáo thu lại sự nhiệt tình, lời nói cũng để lại chút đường lui. Trình mẫu cùng Trình công tử thấy hôm nay không thể định chuyện hôn sự, liền thay đổi sắc mặt với mẫu thân ta.
Rõ ràng là Trình gia hạ mình cầu thân, mà thái độ kia lại như thể mẫu thân ta đang nài nỉ Trình gia vậy.
Mẫu thân nói:
“Con có chí khí là chuyện tốt. Nhưng trông Trình mẫu và Trình công tử hôm nay bày ra thái độ như vậy, e rằng ngày sau sẽ còn quấy rầy...“
Đang nói thì Lý di nương chạy đến:
“Phu nhân và đại tiểu thư đã không xem trọng Trình gia...“
Mẫu thân cắt lời:
“Vừa mới gặp mặt xong, ngươi làm sao biết được ta không vừa ý?“
Lý di nương bĩu môi:
“Trình phu nhân sầm mặt đi ra mà.“
Mẫu thân cau mày hỏi:
“Ngươi hấp tấp như vậy là có chuyện gì?“
Lý di nương cười khì khì:
“Đã như thế thì mối hôn sự với Trình gia, chẳng bằng để cho Đinh Liên nhà ta đi!“
Mẫu thân quát:
"Sao ngươi dám nói như vậy!"
Đinh Liên, muội muội cùng cha khác mẹ của ta, được nuôi dưỡng bên Lý di nương. Tuy vậy, mẫu thân vẫn hết lòng sắp xếp mọi chuyện tốt nhất cho nàng.
Nhưng suốt hơn mười năm qua, Lý di nương vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Thấy mẫu thân không đồng ý, Lý di nương cuống lên:
"Phu nhân và đại tiểu thư kén chọn thì mặc, nhưng thiếp thân theo dõi công tử Trình từ đầu đến cuối, càng nhìn càng thấy hắn là một thiếu niên tuấn tú. Đinh Liên tuy là thứ xuất, chẳng lẽ đến mối hôn sự mà đại tiểu thư không cần cũng không xứng nhận sao?!"
Mẫu thân tức giận quát:
"Ngươi đúng là kẻ ngu dốt! Đinh Liên cũng là tiểu thư được nhà họ Tạ chăm bẵm nuôi lớn, ta là chủ mẫu, chẳng lẽ lại không mong nàng được hạnh phúc?"
Ta cũng lên tiếng khuyên nhủ:
"Biết người biết mặt không biết lòng, việc hôn sự đâu thể qua loa."
Khuyên bảo đủ điều, cuối cùng cũng tiễn được Lý di nương trở về.
Trở lại tiểu viện của mình, ta nhìn Thư Linh đang cười hề hề, tay miệng đầy bánh ngọt.
Thư Linh nịnh nọt cười nói:
"Nô tỳ thay tiểu thư nếm thử rồi, bánh này ngon lắm."
Trong đầu ta lại vang lên tiếng lòng của nàng:
[Rõ ràng ngày nào ta cũng lén ăn bánh ngọt, tiểu thư chẳng phải đã quen rồi sao? Sao hôm nay lại nhìn ta đáng sợ như vậy? A a a!]
Đáng sợ?
Ta thử sai bảo Thư Linh làm việc này việc kia, dò xét một hồi lâu, cuối cùng cũng khẳng định: Ta có thể nghe được tiếng lòng của Thư Linh.