Nàng nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm, đôi môi mỏng khẽ hé mở.

“Bản cung đã điều dưỡng thân thể suốt nhiều tháng nay, hiện tại có thể mang thai được chưa?”

“Nếu nương nương muốn hoài thai lúc này, không phải là không thể, chỉ e rằng sẽ phải chịu chút khổ sở.”

Nghe vậy, Quý Phi nặng nề đặt chén trà xuống bàn. Nước trà trong vắt bắn ra, từng giọt rơi xuống đất, vang lên âm thanh khẽ khàng.

“Cái tiện nhân Thục Phi kia, dựa vào việc có hoàng tử mà nhiều lần nhục mạ bản cung! Hiện tại ngay cả Hoàng thượng cũng thiên vị ả!

“Ngươi nói đi, khổ sở thế nào, bản cung chịu được!”

Nàng bực bội xoa thái dương, vẻ mặt đầy âu lo.

Ta rút từ trong tay áo ra một thỏi hương.

“Đây là một loại hương phòng the, khi nam nữ giao hoan, nó có thể tăng phần hứng khởi. Sau đêm nay, nương nương chắc chắn có thể mang thai.”

Nàng nhận lấy thỏi hương từ tay ta, vẫn có chút nghi hoặc. “Thật chứ?”

“Ta lấy tính mạng mình bảo đảm,” ta đáp trầm giọng.

Nàng lại hỏi: “Ngươi nói chịu khổ là thế nào?”

Ta khẽ cười đầy ẩn ý, cúi đầu cung kính thưa:
“Dược tính của hương này rất mạnh, trong chuyện phòng the, nương nương e rằng sẽ chịu ít đau đớn.”

Nàng chẳng để tâm, bật cười duyên dáng, dáng vẻ kiều mỵ tựa như thuở còn ở phủ.

“Thật đúng là lời của một cô nương chưa gả chồng, chỉ thế này mà cũng gọi là khổ sở sao.”

Phải không? Vậy thì cứ từ từ mà chịu đựng đi.

Ta thầm nghĩ trong lòng.

6

Đêm ấy, Hoàng đế lật thẻ bài của Quý Phi. Nhưng sáng hôm sau khi bước ra khỏi Minh Nguyệt cung, sắc mặt ngài cực kỳ khó coi.

Nghe nói Hoàng đế đã mắng nhiếc Quý Phi, nhưng vì lý do gì thì chẳng ai trong cung biết rõ.

Thậm chí ngay cả Quý Phi cũng không hiểu tại sao. Nàng chỉ cảm thấy đêm ấy cùng Hoàng đế cuồng nhiệt hơn bất kỳ đêm nào trước đó.

Nàng nghĩ rằng khi mở mắt vào ngày hôm sau, nhất định sẽ lại được đắm chìm trong sự âu yếm dịu dàng của ngài. Ai ngờ, Hoàng đế lại lạnh lùng vô cớ.

Hôm đó, Hoàng đế truyền ta vào Càn Thanh Cung để hỏi chuyện.

Trước khi rời Thái Y Viện, Hồ thái y đầy vẻ lo lắng, khuyên nhủ:
"Ngươi bước đi quá lớn, e rằng họa sẽ giáng xuống đầu!"

Ta biết ông đang quan tâm, bèn cười nhẹ trấn an:
"Ta tự biết giới hạn của mình, xin lão nhân gia cứ an tâm."

Hồ thái y tức giận hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Khi đến Càn Thanh Cung, ta hành lễ như thường lệ, nhưng Hoàng đế chẳng buồn ngẩng đầu nhìn, ta chỉ có thể tiếp tục quỳ.

Bên phải đại điện, một vũng máu vẫn còn tươi, chưa kịp được cung nhân lau dọn.

Trong mùi tanh nồng nặc của máu, thoang thoảng hương thơm thanh khiết quen thuộc.

Người thị vệ thường đứng sau Hoàng đế, nay đã không thấy đâu.

Vũng máu kia, hẳn là của hắn.

Hoàng đế động sát tâm với ta. Máu của thị vệ đó, là để cảnh cáo.

Ta là người ngày ngày phụ trách điều dưỡng thân thể Quý Phi, dược hương kích thích kia, ngài dễ dàng đoán được chính ta là người đưa cho Quý Phi.

Đường đường là thiên tử, lại bị người chơi khăm, phải chia sẻ một nữ nhân với thị vệ. Mà nữ nhân ấy còn là kẻ mà ngài luôn khinh ghét – một tái giá phụ.

Chỉ là, vì mối quan hệ với Thừa tướng, ngài tạm thời không thể làm gì Quý Phi, nên chỉ có thể trút giận lên thị vệ kia.

Trong đại điện trống trải, giọng nói lạnh lẽo của Hoàng đế vang lên từ trên cao:
"Ẩn bệnh của trẫm, tiến triển thế nào rồi?"

"Khởi bẩm Hoàng thượng, đã hồi phục được sáu phần."

"Bao lâu nữa thì khỏi hẳn?"

"Khởi bẩm Hoàng thượng, thân thể hiện tại của ngài không nên dùng thuốc quá mạnh. Thần nữ cùng Hồ thái y đang phối hợp điều chỉnh lại dược phương, thay thế một số dược liệu mãnh liệt bằng dược tính ôn hòa hơn.

"Với sự phối hợp của chúng thần, nhiều nhất một năm, Hoàng thượng chắc chắn sẽ hoàn toàn hồi phục!"

"Vậy thì ngươi cùng Hồ thái y phối hợp cho tốt. Nếu trong vòng một năm, trẫm khỏi hẳn, trẫm sẽ trọng thưởng!"

Ha, trọng thưởng sao? Ngài nói trọng thưởng, nhưng đến lúc ấy, phần thưởng ta nhận được e rằng là một nhát đao chứ chẳng phải vinh hoa gì!

Trong tay ta nắm giữ hạnh phúc cả nửa đời còn lại của hắn, nên Hoàng đế không thể giết ta, chỉ có thể đưa ra vài lời cảnh cáo không đau không ngứa.

Nghĩ đến bộ dạng bất lực của ngài, lòng ta chẳng khỏi hả hê!

Ngài toan tính mạng sống của ta, ta cũng tính kế với ngài. Xem như huề nhau.

Quý Phi mang thai, nhưng Hoàng đế lại là người cuối cùng biết chuyện này.

Trước khi bẩm báo với Hoàng đế, Quý Phi đã chạy đến trước mặt Thục Phi khoe khoang một trận.

Nàng còn lén gửi tin tức ra phủ Thừa tướng.

Quý Phi là nghĩa nữ của Thừa tướng, mà ngài luôn mong nàng sớm sinh con để củng cố địa vị.

Thế nên, hôm đó tại triều đình, Thừa tướng dẫn đầu bá quan chúc mừng Hoàng đế. Gương mặt Hoàng đế tái mét, nhưng vẫn phải gượng cười đáp lễ.

Hết buổi triều, ngài liền đi thẳng đến Minh Nguyệt cung.

Quý Phi thấy Hoàng đế tới, vội vàng bước ra đón, âu yếm khoác lấy cánh tay ngài, nũng nịu nói:
"Hoàng thượng ~ sao giờ người mới đến thăm thần thiếp vậy?"

Hoàng đế dịu dàng đặt tay lên bụng nàng, ánh mắt nhu hòa nhưng sâu thẳm lại đầy phức tạp.

"Y Nhĩ, được mấy tháng rồi?"

"Ôi trời, Hoàng thượng, đã ba tháng rồi! Người quên rồi sao? Ba tháng trước, đêm ấy ngài thật là nồng nhiệt."

Quý Phi xoay chiếc khăn tay, e thẹn nhìn Hoàng đế, dáng vẻ đúng chuẩn một thiếu nữ ngại ngùng.

Sắc mặt Hoàng đế lúc xanh, lúc trắng. Đêm ấy là ba người, ngài cũng không biết đứa bé trong bụng Quý Phi là của ai.

Quý Phi chìm trong niềm vui mang thai, không hề nhận ra nét khác thường của Hoàng đế.

"Ừm, trẫm biết rồi. Còn Dư y nữ, quả thật là trợ thủ đắc lực của nàng." Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đúng vậy, bản cung nhất định phải trọng thưởng cho nàng ta!"

Quý Phi nhanh nhảu tiếp lời, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ nhưng rất nhanh bị nụ cười rạng rỡ thay thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play