1.
Năm ta mười tuổi, vào ngày hội Hoa Triêu, phụ mẫu cùng nhau đi dạo hội đèn lồng.
Giữa dòng người tấp nập, phụ thân vô tình để lạc mất mẫu thân.
Ba ngày sau, gia đinh tìm thấy t h y t h ể của mẫu thân ở vùng ngoại ô.
Khuôn mặt kiều diễm ngày nào giờ đã bị cào nát, không còn nhận ra dung mạo xưa. Họ chỉ có thể xác định danh tính qua y phục và dáng người.
Lúc t h y t h ể được đưa về, ta trông thấy ngọc bội trên thắt lưng của mẫu thân.
Đó là tín vật định tình giữa bà và phụ thân, thứ mà bà luôn trân quý, đến mức ngày thường, ngay cả ta và huynh trưởng cũng không được chạm vào.
Nhìn ngọc bội ấy, ta và huynh trưởng không thể phủ nhận rằng đó chính là mẫu thân mình.
Nhưng phụ thân vẫn điên cuồng khẳng định thi thể kia không phải bà mà khăng khăng muốn tiếp tục tìm kiếm.
Tổ mẫu đứng bên, chống mạnh gậy xuống đất, nghiêm nghị quát lớn: “Chính là nàng ta! Mau lo liệu tang sự!”
Ngày mẫu thân hạ táng, từ kinh thành truyền đến tin mừng: phụ thân được thăng quan tiến chức.
Chẳng bao lâu sau, phụ thân dẫn theo huynh trưởng lên đường nhậm chức, nhưng cả hai đều c h í c t h ả m trên đường đi.
Tin dữ vừa đến, phủ đệ của gia tộc ta bỗng bốc cháy, ngọn lửa dữ dội thiêu rụi tất cả, 163 người trong tộc đều bỏ mạng.
Chỉ có ta may mắn sống sót, nhờ tổ mẫu sớm giấu ta vào hầm ngầm trước khi thảm họa ập đến.
Khi ta tỉnh lại trong bóng tối ngột ngạt, bên cạnh chỉ còn lại bức tuyệt mệnh thư của tổ mẫu cùng vài cuốn y thư cũ kỹ.
2
Ba năm sau, đợt tuyết đầu mùa rơi xuống, hoàng thành khoác lên mình một tấm áo bạc lấp lánh.
Tại cổng thành, những binh lính trẻ mặc giáp nặng nề đang dán lên hoàng bảng.
Dân chúng xúm lại dưới bảng, xuýt xoa bàn tán, ta ẩn mình trong đám đông, dõi mắt đọc qua từng hàng chữ.
Nghe nói, Hoàng đế rất mực sủng ái Quý Phi, nhưng ba năm qua Quý Phi chưa từng sinh hạ được long tự. Ngự y bó tay, Hoàng thượng hạ lệnh treo bảng chiêu mời danh y khắp dân gian.
Giữa ánh mắt chăm chú của đám đông, ta tiến lên gỡ hoàng bảng, lấy thân phận ẩn sĩ thần y, bước vào hoàng cung.
Theo sau nội thị, từng bước từng bước tiến về cửa cung, lòng ta dâng lên một thoáng bất an.
Nhưng khi nghĩ đến bức thư tổ mẫu để lại, một tia hy vọng nhỏ bé lại bừng lên trong ta.
Biết đâu… không phải là bà ấy?
Minh Nguyệt cung của Quý Phi lộng lẫy đến mức làm người ta choáng ngợp. Lông hồ ly trải đầy mặt đất, lò than bạc tỏa hơi ấm, hương trầm nhẹ nhàng quấn lấy không gian, như thể chẳng bao giờ mệt mỏi mà cứ lượn lờ mãi.
Vừa bước vào điện, ta đã bị bầu không khí ấm áp bao trùm, khác hẳn với giá rét ngoài trời.
Nàng nằm nghiêng trên ghế quý phi, vận y phục mỏng manh, nhàn nhã vừa đọc sách vừa thưởng thức từng trái nho căng mọng. Cảnh tượng ấy hoàn toàn tương phản với cái lạnh thấu xương của tiết trời bên ngoài.
Hoàng đế ngồi ở phía đối diện, tay cầm bút vẽ, từng nét cọ miêu tả chính nàng – mỹ nhân hạ mi, dáng vẻ tĩnh lặng an nhiên, tựa như thời gian dừng lại trước nhan sắc ấy.
Khung cảnh trước mắt khiến lòng ta đau nhói, cay đắng dâng lên, ta cúi đầu thật thấp, cố kiềm chế dòng lệ chực trào nơi khóe mắt.
Đúng là người! Người đã giả chết để thoát thân, trong khi gia đình ta còn chưa nguội lạnh xương cốt, người đã trở thành sủng phi của Hoàng đế.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nương nương, hoàng bảng ngoài cung đã có người gỡ xuống.”
Tiếng nói của nội thị phá tan bức tranh yên bình trong gian điện.
Hoàng đế đặt bút xuống, ánh mắt quét qua ta, giọng uy nghiêm cất lên:
“Ồ? Quả nhiên có kỳ nhân dám gỡ bảng, mau cho người đến chẩn bệnh cho Quý Phi.”
Ta kính cẩn tiến lên, ngay lập tức nhận ra trên người Quý Phi thoảng qua một mùi hương nhàn nhạt. Không nồng đậm, mà thanh thoát nhẹ nhàng.
Dù trong điện đã đốt hương trầm, nhưng chỉ cần tiến lại gần người, mùi hương ấy vẫn dễ dàng áp đảo tất cả, lưu luyến nơi đầu mũi.
Hương thơm ấy thật quen thuộc, gợi ta nhớ đến tổ mẫu.
Khi ta tiến lại gần, người vừa nhìn thấy dung mạo của ta, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ ngỡ ngàng.
Ta đặt tay lên cổ tay người, bắt mạch rồi thầm hiểu rõ trong lòng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Quý Phi nương nương, nương nương e rằng vài năm trước đã bị hàn khí xâm nhập nặng, khiến thân thể suy yếu, chỉ sợ khó lòng hoài thai thêm.”
Lời ta không phải vô căn cứ. Năm xưa, khi phụ thân ta nhặt được người, ấy chính là vào ngày lạnh nhất trong năm.
Người bị gia đình bỏ rơi trên nền tuyết trắng khi họ chạy nạn, tuyết phủ dày suýt chôn vùi cả thân người. Nếu không nhờ phụ thân cứu về, người có lẽ đã vùi mình trong mùa đông khắc nghiệt năm ấy.
Cũng chính trận hàn phong ấy đã tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể người.
Tổ mẫu ta khi đó chẳng quản khó nhọc, ngày đêm cân nhắc từng thang thuốc, kiên trì điều trị để khôi phục lại sức khỏe cho người.
Sau này, người thành thân với phụ thân, hạ sinh ta và huynh trưởng.
Lo sợ người sẽ mắc phải chứng hậu sản, tổ mẫu càng chăm sóc tận tình, không quản gian khổ.
Thế mà bây giờ, ta nhận ra tấm lòng chân thành của cả gia đình ta năm đó, cuối cùng lại chẳng khác gì đem cho chó ăn.
Nghe xong lời ta, Quý Phi sắc mặt đau buồn, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn Hoàng đế, vẻ yếu đuối như muốn khóc.
Hoàng đế tiến lại bên nàng, vòng tay ôm lấy, dịu dàng vỗ về mu bàn tay nàng để an ủi, sau đó quay sang hỏi ta:
“Những điều này, đám ngự y đã nói không biết bao lần. Ngươi hãy nói rõ với trẫm, rốt cuộc ngươi có biện pháp hay không?”
Hoàng đế nhìn ta, ánh mắt vừa dò xét vừa chất chứa uy hiếp.