04
Tôi đứng lóng ngóng ở cửa, không biết nên làm gì.
"Vào đi," anh ta đặt một đôi dép trước mặt tôi, "Cô muốn ăn gì? Tôi sẽ làm cho cô."
Tôi liếm môi, lần nữa đưa ra yêu cầu của mình:
"Anh."
Anh ta khựng lại một chút, sau đó lắc đầu:
"Hôm nay không được."
???
"Tại sao?"
Anh ta im lặng một lúc, rồi trả lời:
"Hôm nay tôi vừa làm hai ca phẫu thuật, không còn sức nữa."
"Không sao đâu!"
Tôi phấn khích hơn:
"Anh không cần làm gì cả, tôi sẽ lo hết."
Như vậy anh ta sẽ không giãy giụa mạnh nữa.
Anh ta nhướng nhẹ chân mày, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Vài giây sau, anh ta thở dài, có vẻ như đã chấp nhận:
"Được, nhưng trước khi cắn tôi, cô còn muốn ăn gì nữa không?"
"Có cần ăn thêm gì sao?" Tôi chớp mắt, nghiêm túc hỏi lại,
"Đây là lần đầu của tôi, tôi chưa có kinh nghiệm."
"Bánh ngọt thì sao?"
Tôi ngơ ngác gật đầu.
"Uống gì không?"
Tôi liếm môi, do dự một chút rồi đáp:
"Máu?"
Anh ta hơi khựng lại, sau đó bật cười nhẹ:
"Cô muốn nói là nước ép cà chua đúng không?"
"...Gì cũng được."
Mau ăn xong đi, tôi muốn cắn anh.
05
Tôi ngồi ở bàn ăn, nhìn vào tủ lạnh đầy ắp đủ thứ của anh ta.
Tôi tròn mắt nhìn, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy nhiều thứ đến thế trong một chiếc tủ lạnh.
Trong nhận thức của tôi, tủ lạnh ở nhà mình chỉ toàn là túi máu, ngoài túi máu ra thì chẳng còn gì khác.
"Muốn ăn gì nữa thì cứ tự lấy đi."
Nghe anh ta nói, đôi mắt tôi lập tức sáng rỡ:
"Thật sao?"
Anh ta gật đầu:
"Tất nhiên rồi."
Tôi liền lấy mỗi thứ một ít ra.
Dưới ánh mắt dõi theo của anh ta, tôi thử từng món một.
Nhưng dù ăn hết mọi thứ, cơn đói của tôi vẫn không hề thuyên giảm.
"Ăn no chưa?" Anh ta hỏi.
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu:
"Vậy bây giờ tôi có thể cắn anh rồi, đúng không?"
"Hả?"
Anh ta ngước mắt nhìn tôi, có vẻ không hiểu.
Tôi định hỏi lại lần nữa thì chợt nhớ ra lời mẹ dặn: "Hút máu phải cưỡng chế."
Vậy nên, không để anh ta kịp phản ứng, tôi liền ôm lấy cổ anh ta, kiễng chân và lao thẳng vào cổ anh ta định cắn.
Anh ta bật cười khẽ:
"Cô vội thế à?"
Vừa nói, anh ta vừa cúi xuống phối hợp với tôi, nhưng thay vì để tôi cắn, anh ta… chặn môi tôi lại.
???
Cắn người là như thế này sao?
Tôi nhớ rõ là người ta thường cắn vào cổ mà!
Thôi kệ, mặc dù thế nào đi nữa, cứ cắn trước rồi tính sau.
Rồi tôi nghe thấy anh ta khẽ rên lên một tiếng.
Hương vị tanh nồng của máu tràn ra trong miệng tôi.
Trong khoảnh khắc, sự phấn khích dâng trào khiến tôi gần như không kìm được răng nanh của mình.