Ta Là Nhà Giàu Nhất Thân Cô Cô
Duy Trân
Truyện Ngôn TìnhTruyện Xuyên KhôngĐiền VănGia Đấu
Sau khi quản gia Lý và đám người rời khỏi hoa viên nhà họ Lục, Lục Minh Châu lập tức đem quần áo, giày dép của họ bỏ vào hành lý. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ lên thuyền, nào ngờ trước ngày khởi hành một ngày lại đột nhiên mưa to gió lớn.
Cơn mưa đến quá bất ngờ.
Từ sáng sớm, cho đến khi ăn tối vẫn chưa ngớt, gió lớn mưa to đập vào cửa sổ nghe lộp bộp.
Đèn pha lê tỏa ánh sáng rực rỡ, xua tan bóng tối trong phòng.
Lục Minh Châu ngồi ở vị trí chủ tọa trên bàn ăn, vẻ mặt lo lắng, sợ rằng ngày mai không thể lên đường.
"Đêm nay có thể tạnh mưa không?" Nàng hỏi Lục Bình An.
"Cô à, cháu cũng không biết khi nào mưa mới tạnh." Lục Bình An thật thà nói với nàng, rồi chuyển chủ đề, "Nhưng cô đừng lo, chút mưa gió này không ảnh hưởng gì đến việc đi lại đâu."
Lục Minh Châu ừ một tiếng, "Hành lý của cháu đã thu xếp xong chưa?"
Lục Bình An gật đầu, "Đã thu xếp ổn thỏa."
Hắn chỉ mang theo những vàng bạc, châu báu quan trọng, còn phần lớn đồ đạc đều bỏ lại.
Nhìn qua cửa kính, Lục Minh Châu ngắm mưa ngoài trời, "Ta vẫn mong cơn mưa này sớm tạnh, trời trong nắng ấm mới thích hợp cho việc lên đường, như thế sẽ an toàn hơn."
Nàng rất sợ ch·ế·t.
Chính vì sợ ch·ế·t nên nàng mới quyết định bỏ trốn.
Lục Bình An cười, để lộ má lúm đồng tiền sâu hoắm, ánh mắt trong veo, trông đặc biệt đáng yêu, "Cô tốt bụng như vậy, trời xanh nhất định sẽ nghe theo ý cô mà."
"Thấy chưa, cháu đã nói đúng mà." Lục Bình An vui vẻ tranh công với Lục Minh Châu.
Lục Minh Châu an tâm trở về phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm mở ngăn kéo, lấy ra ba chiếc vòng vàng và sáu chiếc nhẫn vàng đã chuẩn bị sẵn, tất cả đều từ trong hộp trang sức của nguyên chủ.
Hơn trăm món đồ trang sức tinh xảo của nguyên chủ vẫn thuộc về nàng, Vương Hưng Tài khi gọi quản gia Lý kiểm kê đồ trang sức đã không lấy chúng đi.
Ông ta đúng là một người cha nuôi tốt.
Tiện tay đặt mấy món trang sức lên bàn trang điểm, Lục Minh Châu khẽ chớp mắt nhìn mình trong gương.
Nguyên thân vô cùng xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt đào hoa, mũi cao môi đỏ, mày lá liễu, tinh xảo khác thường, gần như giống hệt với khuôn mặt của nàng trước khi xuyên không, chỉ là trẻ hơn mười tuổi, da trắng hơn, mịn màng như nước, giống như đã qua một lớp photoshop dày cộm, xinh đẹp quyến rũ nhưng không hề tầm thường.
Thực sự có thể đi làm minh tinh.
Cho dù là vào thời đại mà các thần tiên của giới giải trí Hương Cảng đang tranh nhau tỏa sáng thì nàng vẫn là người nổi bật nhất.
Người trong gương nhíu mày nhìn Lục Minh Châu, đôi mắt to tròn, sâu thẳm mang theo vẻ thuần khiết và vô tội.
Lục Minh Châu trầm ngâm một lát, nâng tay cởi bím tóc, dùng tóc đen từ trên đỉnh đầu rủ xuống che mặt, cầm kéo cắt xoẹt, mái tóc mỏng ban đầu trong chớp mắt trở thành một tầng dày, hoàn toàn che khuất trán đầy đặn, độ dài quá lông mày, gần như che khuất cả mắt.
Như vậy, vẻ đẹp đã giảm đi đôi phần.
Lục Minh Châu vẫn thấy chưa đủ, lại từ trong không gian lấy ra bộ trang điểm đã chuẩn bị trước khi xuyên không.
Sáng sớm hôm sau, nàng rửa mặt xong liền dùng phấn nền màu sẫm hơn da của mình mấy tông trang điểm lên mặt, sau đó lại dùng đến phấn tạo khối, chì kẻ mày và son môi các thứ. Lông mày nàng kẻ to hơn, mũi làm cho hơi thấp xuống, môi tô dày lên, xóa mờ đi đường cong yêu kiều.
Lục Bình An và ba cô hầu gái sau khi nhìn thấy đều kinh ngạc.
Thực sự là thay đổi thành một người khác!
Hôm qua còn đẹp như hoa, hôm nay lại bình thường vô cùng.
Lục Bình An không khỏi tặc lưỡi ngạc nhiên: "Cô cô trang điểm như vậy ngược lại khiến người khác yên tâm hơn nhiều."
Lục Minh Châu bỏ hết áo gấm, chỉ mặc bộ áo khoác vải xanh, váy đen bình thường, chân đi giày vải màu đen, đeo túi vải, cả người giản dị, thanh nhã đoan trang.
Nghe Lục Bình An nói vậy, Lục Minh Châu có chút đắc ý, "Yên tâm là tốt rồi."
Lắng nghe tiếng mưa phùn tí tách bên ngoài, nàng yên tĩnh ăn điểm tâm.
Sắp phải rời đi, nhà họ Lục đã không còn nấu ăn nữa. Lục Bình An phái người hầu gái đi mua bánh bao chiên, sữa đậu nành, quẩy lớn và cơm nắm về. Lục Minh Châu mỗi thứ ăn một ít.
Chờ đến Hương Cảng, chưa chắc đã có thể ăn được đồ ăn sáng ngon như ở Thượng Hải.
Ăn xong, nàng súc miệng, sau đó gọi ba cô hầu gái đến, lấy vòng tay vàng và nhẫn vàng chia cho họ.
Ba cô hầu gái tối qua đã thu dọn xong hành lý của mình để chờ phân phát, bây giờ lại có đồ trang sức nặng trĩu trong tay, lập tức vui mừng hớn hở, "Cảm ơn Bát tiểu thư, cảm ơn Bát tiểu thư."
Lục Minh Châu khoát tay, "Không cần khách sáo, ăn điểm tâm xong các ngươi liền đi đi!"
Nhờ mang theo quần áo, chăn nệm cũ của nhà họ Lục, hành lý của ba cô hầu gái không hề ít. Vì vậy còn phải thuê riêng ba chiếc xe ngựa, mỗi người mang một xe đầy ắp hành lý rời khỏi hoa viên nhà họ Lục.
Đủ vốn rồi, thực sự quá đủ vốn!
Ngày xưa, khi lão gia ra nước ngoài phân phát đồ cho người hầu, đâu có được đãi ngộ tốt như vậy.
Cho nên, lúc đi, ba cô hầu gái vô cùng phấn khởi.
Lục Minh Châu đứng ở cổng lớn nhìn theo họ đi xa, một lúc sau mới cùng Lục Bình An trở lại khu nhà chính.
Nghĩ ngợi, nàng nói với Lục Bình An: "Bình An, cháu trông hành lý, ta đi một vòng từ trên xuống dưới xem qua một chút, một khi đã rời đi thì cũng không biết bao giờ mới quay lại."
Ít nhất phải chờ ba mươi năm nữa!
Ba mươi năm sau, nàng đã là người trung niên rồi.
Lục Bình An gật đầu, đi vào nhà chính trước.
Lục Minh Châu mượn cớ lưu luyến, kỳ thực là đến kho lấy đồ.
Nghĩ đến có một nơi như thế này.
Đáng tiếc, kho đã bị dọn dẹp cẩn thận, bên trong không có vàng bạc, châu ngọc quý giá, cũng không có đồ cổ, tranh chữ quý hiếm, chỉ có một số đồ gốm, đồ đồng, đồ chạm khắc ngà voi rõ ràng là đồ cận đại, không có giá trị lắm. Ngoài ra còn có một ít đồ lặt vặt như số lượng không nhiều lụa, da, trà, dược liệu, thuốc bổ, hương liệu, các thứ sau thì ngược lại chất lượng khá hơn.
Sau khi lấp đầy không gian, nàng hài lòng rời khỏi kho, cũng không khóa cửa lại.
Trong lành, tinh khiết, khiến ai nhìn vào cũng thấy vui vẻ, dễ chịu.
Lục Minh Châu vừa vào khu nhà chính chưa đến mười phút thì quản gia Lý đã dẫn theo người hầu cùng xe ngựa đến để chở hành lý đi, "Minh Châu tiểu thư, Bình An thiếu gia, lão gia đích thân đưa hai người lên thuyền, đang đợi ở xe hơi ngoài cửa."
Lục Minh Châu vội vàng cùng cháu ra ngoài lên xe.
Vương Hưng Tài mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xám bạc, nhìn thấy con gái nuôi không gặp mấy ngày, vẻ nho nhã trên mặt lộ ra chút kinh ngạc, "Sao lại thành cái bộ dạng này? Thiếu chút nữa là ta không nhận ra rồi."
Lục Minh Châu cong mắt cười nói: "Con trang điểm chút thôi, trông có bình thường không ạ?"
Vương Hưng Tài vốn lo lắng vẻ đẹp hơn người của Lục Minh Châu sẽ gây phiền phức, bây giờ thì yên tâm, "Tốt, tốt, ra ngoài nên tự bảo vệ mình thật tốt, đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ."
"Vâng ạ!" Về sự an toàn của bản thân, Lục Minh Châu cẩn trọng hơn bất kỳ ai.
Nàng cúi đầu lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa cửa lớn hoa viên nhà họ Lục và giấy ủy thác cho thuê đã viết sẵn, hai tay đưa cho Vương Hưng Tài, "Cha nuôi, sau khi con rời đi, phiền người lo liệu những việc vặt vãnh tiếp theo ở hoa viên nhà họ Lục ạ."
Vương Hưng Tài nhận lấy, "Chuyện nhỏ, không phiền gì cả."
Ông ta không có con gái, năm đó cũng vì thích Lục Minh Châu mới nhận nàng làm con nuôi, chuyện của con gái nuôi đương nhiên là chuyện của ông ta, cũng coi như là một người vậy.
Lục Minh Châu do dự một chút, thấp giọng nói: "Cha nuôi, nếu tình hình không ổn, cha nên đến Hương Cảng sớm để đoàn tụ với bọn con!"
Nàng đương nhiên yêu đất nước mình, cũng bội phục những người ái quốc tranh nhau trở về nước cống hiến, nhưng nàng không thể chi phối được dòng chảy lịch sử, đó không phải là việc mà một người, một câu có thể tránh được.
Đối với thành phần gia đình như bọn họ mà nói, bỏ trốn là thượng sách.
Mặc dù không phải nguyên thân, nhưng Lục Minh Châu trong mấy ngày ngắn ngủi đã cảm nhận được tình thương của người cha nuôi này. Nàng thực sự không mong ông ấy mang một bầu nhiệt huyết trở về xây dựng đất nước, cuối cùng lại bị người ta chà đạp, không còn chút tôn nghiêm nào.
Lục Minh Châu cao hứng nói: "Cha cứ yên tâm ạ!"
Trong khi nói chuyện, không biết từ khi nào đã đến nơi.
Vương Hưng Tài dẫn Lục Minh Châu và Lục Bình An lên một chiếc du thuyền xa hoa và khổng lồ, vừa đi vừa nói: "Tuy là công ty do anh cả con cùng người khác hợp tác mở ra, nhưng có cổ phần của thương nhân Anh, về mặt danh nghĩa thuộc về Công ty vận tải thuyền của tư nhân Anh, đi khoảng ba ngày thì có thể đến Hương Cảng."
Lông mày Lục Minh Châu khẽ giật, "Nhanh vậy sao?"
Có chút ngoài dự kiến.
Vương Hưng Tài cười nói: "Đây chính là tàu thủy đường hàng không quốc tế tân tiến nhất, từ Thượng Hải đến Hương Giang gần hết một đoạn hành trình, còn có thể đến mấy quốc gia Châu Âu, chính là cha ngươi bọn họ không đuổi kịp, phỏng chừng bọn họ chỉ có thể ngồi du thuyền bình thường."
Cùng lướt qua một thủy thủ đang tuần tra trên du thuyền, hắn đưa Lục Minh Châu cùng Lục Bình An vào khoang thuyền tầng trên cùng, "Minh Châu, ngươi ở gian khoang thuyền ở giữa, bên trái bên phải là Lý quản gia cùng Bình An, những người làm khác ở bên dưới khoang thuyền, khi ăn cơm hoặc là lúc thông khí tuyệt đối đừng lạc đàn, gọi bọn hắn đi theo ngươi."
Lục Minh Châu liên tục gật đầu, "Cảm ơn cha nuôi, khiến ngài phải hao tâm tổn trí."
Xác định vị trí khoang thuyền xong, Vương Hưng Tài lại mang Lục Minh Châu cùng Lục Bình An đi chào hỏi những hành khách đi cùng, phần lớn là những phú thương có tiếng ở Thượng Hải, còn có mấy người ngoại quốc làm việc ở Thượng Hải, quan hệ với Vương Hưng Tài hết sức quen thuộc.
Vương Hưng Tài nhờ bọn họ trên đường chiếu cố Lục Minh Châu nhiều hơn một chút.
Mãi đến khi du thuyền sắp xuất phát, hắn mới ở trong ánh mắt lưu luyến không rời của Lục Minh Châu trở lại trên bờ.
Khói đặc cuồn cuộn, tiếng gầm rú vang lên, du thuyền chậm rãi rời khỏi bờ.
Lục Minh Châu tiến vào khoang thuyền không lập tức nằm xuống, mà đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn sóng biển bên ngoài đang cuồn cuộn, trái tim treo lơ lửng sau khi xuyên việt cuối cùng cũng đã vững vàng trở lại trong bụng.
Mục tiêu chạy trốn đã hoàn thành!
Không cần đối mặt với khó khăn, không cần đối mặt với kế hoạch kinh tế, không cần đối mặt với cuộc sống từ thiên đường ngã xuống địa ngục, tuy rằng ba mươi năm sau này chỉ có thể thân ở nơi đất khách quê người, nhưng thân thể an toàn có thể được đảm bảo, điều kiện tiên quyết là chính nàng không tự tìm cái chết...