"Không có mẹ, đứa trẻ thật đáng thương, ông chủ mang cả nhà ra nước ngoài, chỉ mỗi mình bỏ lại Bát tiểu thư và Tôn thiếu gia.
Tôn thiếu gia lại không phải con ruột, là do Đại thái thái ôm từ ngoài về, ông chủ bỏ lại hắn thì còn có thể hiểu được, nhưng Bát tiểu thư là do Đại thái thái chính thất sinh ra đó, vậy mà lại kém cả mấy cô vợ bé, có đi đâu mà nói cho phải đây!"
"Biết làm sao được, ai bảo lão thái thái không ưa Đại thái thái, Đại thiếu gia lại chết yểu, chỉ có mỗi đứa con nuôi để thừa kế hương hỏa, chẳng có ai chống lưng cho Bát tiểu thư.
May mà Đại thái thái năm ngoái đã chết, nếu không, nàng thấy ông chủ thay lòng đổi dạ như vậy, chắc tức chết tươi mất."
"Ông chủ, lão thái thái và Nhị thái thái, Tam thái thái, Tứ thái thái đều đi hết rồi, sau này ai sẽ trả lương cho chúng ta?"
"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Bát tiểu thư với Tôn thiếu gia dù sao cũng vẫn còn tòa nhà lớn này, bên ngoài còn có cửa hàng, tùy tiện nhổ một sợi lông của họ cũng đã to bằng cái eo của chúng ta, có gì mà phải sợ?"
"Bát tiểu thư với Tôn thiếu gia không quản sổ sách, chắc chắn ông chủ đã mang hết của cải đi rồi."
"Vậy biết làm sao bây giờ?"
"Đợi Bát tiểu thư tỉnh dậy hỏi thử nàng xem sao, nếu nàng có thể trả lương cho chúng ta thì chúng ta ở lại hầu hạ nàng tiếp, nếu không thì mỗi người tự tìm đường đi thôi."
"Nói thì nói vậy, làm thuê bên ngoài hay làm người hầu cũng không bằng ở Lục gia được trả lương hậu hĩnh."
"Nhưng cũng không thể hầu hạ bọn họ không công được."
Lục Minh Châu lơ mơ nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mấy người phụ nữ bên ngoài cửa, vì phải tiếp nhận quá nhiều ký ức không phải của mình, đầu nàng đau như muốn nứt ra.
Mãi mới mở mắt được, nàng thấy bên cạnh giường đang nằm một thiếu niên.
Khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt mày thanh tú, da trắng môi hồng, lớn lên vô cùng xinh xắn, nhưng đôi mày anh tuấn lại thêm vẻ nam tính, chỉ có đôi mắt sưng đỏ làm hỏng đi nét đẹp đó.
Mặt hắn mang theo vẻ sợ hãi, thấy Lục Minh Châu tỉnh lại, hai mắt bỗng sáng lên, "Cô cô..."
Lục Minh Châu cuối cùng cũng tỉnh táo lại được phần nào, giơ tay phải không bị hắn nắm lấy sờ lên mặt hắn, "Ta đây, đừng sợ."
"Dạ, cô cô tốt quá, ta không sợ nữa!" Hắn nín khóc, nở nụ cười.
Đứa bé này là do mẹ của nguyên chủ nhận nuôi từ bên ngoài, nhận làm con nuôi và ghi vào danh nghĩa con của người anh trai đã mất sớm, tên là Lục Bình An, năm nay 15 tuổi, còn nguyên chủ Lục Minh Châu chỉ mới mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung học, còn chưa kịp nhập học đại học thì đã gặp phải cảnh bố đẻ mang cả nhà di cư ra nước ngoài bỏ lại một mình nàng với Lục Bình An, cô bé đã ngất xỉu vì tức giận.
Giận quá mất khôn.
Đến khi tỉnh lại, linh hồn bên trong đã biến thành Lục Minh Châu.
Nàng nhanh chóng tìm hiểu tình hình gia đình của nguyên chủ.
Lục gia là đại tư bản ở Thượng Hải, có nhà máy, khách sạn, bất động sản, đất đai,... đứng trong top 50 những người giàu nhất cả nước, có thể nói là giàu có tột đỉnh, trước giải phóng không di cư vì Lục phụ tranh thủ thời cơ kiếm tiền trong chiến tranh, giá cả tăng vọt, đồng tiền bị mất giá, nên công lao của hắn cũng lớn, sau giải phóng hắn thấy cuộc sống của gia đình mình không bị ảnh hưởng gì, lại càng không muốn rời xa quê hương.
Tại sao bây giờ lại rời đi?
Vì ông cậu của Lục phụ, một đại địa chủ, bị cả nhà chết sạch, đất đai bị chia cho dân chúng, vàng bạc của cải cũng bị tịch thu hết, ông ta cho rằng vận đen tiếp theo có thể đến lượt nhà tư bản.
Cho nên, tài sản không mang đi được như nhà máy, khách sạn, bất động sản, đất đai, cổ phần công ty... đều bị Lục phụ lần lượt quyên góp cho quốc gia, giả làm người tư bản yêu nước vì dân vì nước, còn ngấm ngầm mang hết vàng bạc châu báu có thể mang đi cùng gia đình và tâm phúc chạy trốn, đi đến nước ngoài.
Thà mang theo tâm phúc người hầu cũng không mang theo con gái ruột, chẳng qua là vì trước đây có một thầy tướng nói mệnh cách của Lục Minh Châu tương khắc với Lục phụ, sẽ làm hao tổn tài vận của Lục gia.
Lục phụ rất tin chuyện này, nhiều năm qua vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với nàng.
Lục Minh Châu nghe thấy vậy chỉ cười nhạt.
Nếu nguyên chủ thật sự có số mệnh xui xẻo, thì Lục gia đã phá sản từ tám trăm năm trước rồi, làm gì có được giàu có như hiện tại.
Bọn họ muốn chạy thì cứ chạy, lại còn cố tình để lại cho hai cô cháu cái mác con nhà tư bản, mấy năm nay không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, nhưng mười mấy năm sau thì không chắc nữa, trong cái cuộc vận động kia chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Bây giờ là năm 1951, đầu tháng 8, thời tiết vô cùng oi bức.
Lục Minh Châu cho rằng, mình nhất định phải mang cháu rời đi.
Lúc rời đi, cái gì là cần thiết nhất?
Tiền chứ!
Nghĩ đến đây, Lục Minh Châu rời giường mở cửa, nói với ba người hầu gái đang đứng buôn chuyện ngoài cửa: "Yên tâm, ta vẫn ở đây, sẽ không thiếu của các ngươi một xu tiền lương, bây giờ ai nấu cơm thì nấu, ai quét dọn vệ sinh thì quét dọn vệ sinh, nếu các ngươi ngoan ngoãn ở trong nhà thì ta sẽ cho các ngươi thêm một khoản tiền thưởng."
Nguyên chủ vốn tính tình lạnh lùng, tự có uy nghiêm riêng, nói vài câu đã đuổi đám người hầu gái còn sót lại đi, còn khiến bọn họ cam tâm tình nguyện ở lại nhà, không ra ngoài nói lung tung.
Đợi bọn họ đi hết, Lục Minh Châu quay về phòng an ủi đứa cháu đáng yêu.
Ăn tối xong, Lục Minh Châu bảo Lục Bình An đi ngủ, đợi đến khi trời tối người yên thì nàng lén lút như mèo con đi ra khỏi phòng ngủ, di chuyển nhẹ nhàng.
Các chủ nhân của Lục gia ở trong một biệt thự bốn tầng kiểu vườn hoa, diện tích rất lớn, hai bên là khu nhà phụ dành cho người hầu, phía trước phía sau có vườn hoa lớn, được gọi là Lục gia hoa viên, cửa sổ, nội thất, cầu thang đều được làm từ gỗ hoàng hoa lê cao cấp, cả khu trang nghiêm, cổ kính.
Trong đó, Lục phụ và lão thái thái, người vợ cả ở phòng tầng một, thể hiện thân phận làm chủ gia đình, Nhị phòng, Tam phòng và Tứ phòng lần lượt ở tầng hai, tầng ba và tầng bốn.
Lục Bình An là một ngoại lệ, được Đại thái thái đích thân nuôi dưỡng, phòng ngủ liền kề với Lục Minh Châu.
Lục Minh Châu bước vào phòng ngủ của Lục phụ lục tung lên.
Lục phụ lúc rời đi chắc chắn đã thu hết vàng, ngoại tệ, châu báu trang sức, còn những thứ cồng kềnh tuyệt đối không mang theo trong hành lý, dù ông ta cất giữ cẩn thận đến đâu thì trong phòng cũng sẽ có sơ hở.
Lục Minh Châu tìm những chỗ sơ hở đó.
Đáng tiếc, trừ đống đồ nội thất lớn, trong phòng không có vật phẩm đáng giá, cả tranh chữ của danh gia treo trên tường và đồ sứ, chậu cảnh để trong phòng cũng biến mất hết, chỉ còn lại mấy xấp tiền mặt và gần một trăm đồng bạc trong ngăn kéo bàn trang điểm.
Có lẽ là cảm thấy mang theo không dùng được nên bỏ lại.
Tiền nhân dân tệ loại đầu tiên có mệnh giá rất lớn, toàn là 1000 tệ, 5000, 10000 tệ, mới tinh mới tinh.
Lục Minh Châu cất đi trước, sau đó mở tủ quần áo ra xem.
Những người giàu có vào thời đó rất thích cất giấu đồ đạc trong hầm, trong tường, nhiều đồ nội thất cũ thường sẽ làm thêm ngăn bí mật, phòng còn chuẩn bị một gian phòng tối, sở dĩ nguyên chủ biết được là vì lúc lâm chung, Lục thái thái đã lấy ra không ít vàng bạc châu báu từ trong ngăn bí mật của tủ quần áo phòng ngủ chính đưa cho nguyên chủ, đồng thời cũng nói cho nàng biết cách mở gian phòng tối.
Mệnh cách của Lục thái thái rất tốt; đại phú đại quý, vượng phu ích tử, bản thân lại thông minh tháo vát, khi còn sống bà ở phòng ngủ chính cùng Lục phụ, việc con trai cả qua đời, hay việc mệnh cách của nguyên chủ và Lục Bình An đều không ảnh hưởng đến vị trí của bà ở Lục gia.
Thầy tướng nói, Lục thái thái có thể trấn áp được bọn họ.
Sau khi Lục thái thái qua đời, lại gặp tân quốc tân chính, việc kinh doanh của Lục gia ngày càng xuống dốc, mọi người không đi tìm nguyên nhân, ngược lại đổ lên đầu nguyên chủ, lão thái thái nhiều lần ám chỉ con trai đuổi họ ra khỏi nhà.
Rất nhanh, Lục Minh Châu đã tìm được một rương vàng thỏi, sáu rương đồng bạc và giấy tờ sở hữu khu Lục gia hoa viên trong căn phòng tối như mong muốn.
Giấy tờ nhà còn mới nguyên, chủ sở hữu lại là Lục Minh Châu!
Trong rương đựng vàng có một bức thư Lục phụ để lại cho nàng, nét chữ qua loa, nói rằng ông ta để lại cho nàng 40 cây vàng thỏi, 3 vạn đồng bạc và 10 triệu tiền mặt trong ngăn kéo bên ngoài, khu Lục gia hoa viên cũng để lại cho nàng, cộng thêm toàn bộ tài sản riêng của Lục thái thái để lại cho nàng, đủ đảm bảo nàng nửa đời sau không lo cơm áo, cho dù không mang nàng ra nước ngoài, thì cũng xem như đã làm tròn trách nhiệm với nàng.
Lục Minh Châu bĩu môi, ngay lập tức cất vàng thỏi, bạc và giấy tờ nhà vào không gian tùy thân.
Năm trước khi xuyên không, nàng đã có được một không gian chứa đồ, không quá lớn, cao 3 mét, dài rộng lần lượt là 13 mét và 8 mét, tương đương một căn nhà ngói ba gian rất sáng sủa, thời gian bên trong ngưng đọng, nàng nghĩ đó là sứ mệnh mà ông trời giao cho nàng, nên đã mua một ít đồ dùng cần thiết để sinh tồn, tích trữ bên trong, chưa kịp dùng đến thì xuyên không, nên hiện giờ nó vẫn chiếm một nửa không gian.
Nhưng, nửa không gian còn lại vẫn đủ cho nàng sử dụng.
Nàng lấy máy dò kim loại mua trong không gian ra để tiếp tục tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được một đôi bông tai vàng mặt đá hồng ngọc ở một khe hở góc khuất gầm giường, dường như đây là thứ mà mẹ nguyên chủ đã làm mất cách đây hai năm, nhưng không tìm lại được.
Chẳng bao lâu sau, Lục Minh Châu lại lật được một chiếc nhẫn kim cương nữ từ trong túi áo một chiếc áo măng tô của Lục phụ.
Nhìn kích cỡ chắc cũng tầm 4 carat, ánh lên màu lam ảo như ánh dầu, không biết Lục phụ định dùng nó để lấy lòng phụ nữ bên ngoài, hay là của người phụ nữ nào đó bị thất lạc ở chỗ của ông ta.
Dù ở nhà có một vợ ba th·iế·p, nhưng bên ngoài ông ta vẫn có vô số hồng nhan tri kỷ, ai ai cũng đều biết.
Lục Minh Châu không chút do dự nhận lấy.
Ngoài ra, cũng chỉ có trong phòng tắm liền với phòng ngủ, trên bồn rửa tay rơi xuống một chiếc đồng hồ đeo tay hơi cũ, là Lục phụ đã từng đeo, tìm nữa cũng không thấy vật phẩm quý giá nào khác, có thể thấy Lục phụ ra nước ngoài là đã sớm chuẩn bị.
Lục Minh Châu xoay người bước vào phòng lão thái thái.
Lão thái thái ở phòng ngủ thứ hai dưới lầu một, bên trong thu dọn còn sạch sẽ hơn, một món đồ trang sức bằng bạc, nửa đồng bạc cũng không có, ngay cả khuy áo kim cương trên quần áo, khuy áo đá quý, khuy áo trân châu, khuy áo phỉ thúy, khuy áo san hô đều bị cắt mang đi, càng đừng nói đồ cổ tranh chữ vốn có trong phòng, chỉ còn lại chút tiền mặt cùng quần áo chăn đệm không mang đi được, đồ đạc linh tinh trong nhà.
Lục Minh Châu tưởng mình sắp không thu hoạch được gì thì đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được máy dò xét phản hồi, rất nhanh từ sau tủ quần áo, ở góc tường ván gỗ tếch dưới sàn nhà đào ra một rương đồ tốt.
Hình như là thứ lão gia tử trân quý.
Nguyên thân thấy lão gia tử thường xuyên đeo nhẫn phỉ thúy trong rương, còn có 120 xâu cá đỏ dạ, bảy bức tranh chữ trục, năm món đồ sứ, một chiếc trừng nê nghiễn, một chiếc Đoan nghiễn, một cái tách trà phỉ thúy có nắp, ba viên đá quý bồ câu huyết hồng, bốn viên đá quý ngọc lục bảo, sáu miếng ngọc bích, một đôi dương chi bạch ngọc đeo, một đôi vòng tay bánh quai chèo bạch ngọc và ba chiếc vòng tay phỉ thúy toàn thân xanh biếc, một chuỗi tràng hạt phỉ thúy.
Lão gia tử chết đến quá đột ngột, không để lại bất cứ di ngôn nào, mọi người tìm đã lâu đều không thấy bảo bối của ông ta, lão thái thái tức giận mắng to, nói ông ta chắc chắn đã đưa cho tiểu yêu tinh ở bên ngoài.
Mọi người đều biết ông ta từng tìm được một khối phỉ thúy màu sắc tuyệt đẹp làm ra ba chiếc vòng tay cùng một chuỗi hạt châu, nhưng không ai nhìn thấy thành phẩm.
Hiện tại tiện cho Lục Minh Châu.
Nàng đắc ý mà đổi chỗ tiếp tục tìm bảo.
Đến thư phòng Lục phụ, trước từ trong ngăn kéo bàn tìm được một viên kim cương không biết lúc nào lăn xuống góc khuất và kẹt trong khe hở, chừng 2 carat trở lên, lại tìm được rất nhiều tiền mặt và mấy chục đồng đại dương.
Rời khỏi tầng một, Lục Minh Châu lần lượt tìm kiếm các phòng ở tầng hai, tầng ba và tầng bốn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play