3

Dưới sự triệu hồi khẩn cấp của hoàng đế, quốc sư đang du ngoạn bên ngoài tức tốc trở về triều.

Quốc sư là một nam tử trẻ tuổi, chừng đôi mươi. Trên đầu đội một chiếc mũ nhọn, thắt lưng được buộc thành hình chiếc nơ, dáng vẻ thoạt nhìn vừa không quy củ, vừa không đứng đắn.

Trong tay hắn là những tấm bài, trên đó vẽ hình những người cao mũi sâu mắt, y phục kỳ dị.

Quốc sư đi qua đi lại trong điện, vừa lắc đầu vừa ngâm nga.
“Bệ hạ cùng Giang mỹ nhân đã định trước duyên ba kiếp, chỉ là đến nay vẫn chưa có tình cảm, vì thế thượng thiên mới để bệ hạ cùng nàng chia sẻ cảm giác đau đớn, nhằm tăng cường mối dây liên kết giữa hai người.”

Hoàng đế nghe xong, lộ vẻ không mấy tin tưởng, liếc mắt nhìn ta một cái, giọng điệu lạnh nhạt:
“Trẫm với tiểu cô nương như nàng lại là duyên ba kiếp sao?”

Ta nghe mà không khỏi cảm thấy bực bội. Dẫu có khinh thường ta, cũng đâu cần thể hiện rõ ràng như vậy?

Quốc sư lại tiếp tục thao thao bất tuyệt những lời ta nghe không hiểu nổi.

Dưới màn diễn thuyết dài dòng của hắn, sắc mặt hoàng đế dần dần giãn ra, ánh mắt như kẻ lạc đường bỗng tìm thấy phương hướng.

Tuy nhiên, là bậc đế vương, sao hắn có thể chấp nhận việc bản thân có một nhược điểm?
“Việc này liệu có cách nào hóa giải?”

Quốc sư như thể chờ đợi câu hỏi ấy từ lâu, lập tức rút từ trong tay áo ra một đôi ngọc bội long phượng.

Hắn nói rằng, những đường vân ẩn trên hai mảnh ngọc đại diện cho độ hảo cảm giữa ta và hoàng đế. Khi đường vân trên cả hai mảnh ngọc bội đầy trọn, mối liên kết đặc biệt giữa hai người chúng ta sẽ được hóa giải.

4

“Ngươi có biết đại danh của trẫm chăng?”

Trong Ngự Thư Phòng, hắn vừa cúi đầu phê duyệt tấu chương vừa ngẩng lên hỏi ta.

“Triệu… Triệu Dụ?”

Hắn khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi:
“Trẫm thích ăn gì?”

Ta lắc đầu, giọng lí nhí:
“Thần thiếp không biết.”

Cho tới nay, ta và hắn chẳng qua mới gặp nhau ba lần, làm sao hiểu rõ sở thích của hắn được?

Hắn ném bút sang một bên, đứng dậy, bước tới bên cạnh ta, chất vấn:
“Ngươi còn không biết trẫm thích gì, thì làm sao khiến trẫm yêu ngươi?”

Ngón tay hắn gõ nhịp trên mặt bàn, giọng điệu ra lệnh:
“Những quyển sách này ghi chép về cuộc đời và sở thích của trẫm. Trong vòng năm ngày, phải học thuộc toàn bộ.”

Ta nhìn chồng sách chất cao như núi bên cạnh, muốn khóc mà không có nước mắt. Nhiều như thế này, làm sao ta có thể?

Sao hắn không thử hiểu ta một chút, cùng ta học thuộc thì hay biết mấy.

Triệu Dụ dường như đoán được suy nghĩ trong đầu ta, khẽ cười, giọng chậm rãi:
“Giang Ninh, con gái thứ ba của Giang Đạo Hoài, Bút Thiếp Thức của Hộ Bộ. Mẫu thân xuất thân từ thương gia, trong nhà có một huynh và một tỷ tỷ, cư ngụ tại Trường Bình Nhai. Từ nhỏ thân thể yếu ớt, năm ngoái nhập cung. Năm năm tuổi từng lạc mất bảy ngày mới được tìm thấy, tám tuổi khóc đến ngất vì thỏ cưng chết.”

Hắn nhấp một ngụm trà, giọng điệu thản nhiên:
“Ngươi còn muốn nghe trẫm kể tiếp nữa không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play