1

Bên ngoài bình phong, có tiếng nói vang lên.

Giọng nói trầm thấp của hoàng đế mang theo vẻ uy nghiêm:
“Nàng vì sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại?”

Thái y run rẩy bẩm báo:
“Vết thương trên trán của Giang mỹ nhân chỉ là thương tích ngoài da. Khiến nàng bất tỉnh là do bệnh tim.”

“Bệnh này phải trị liệu thế nào mới dứt?”

“Bệnh này, mỗi khi chịu kích thích sẽ tái phát, e rằng khó mà chữa tận gốc. Nếu được chăm dưỡng cẩn thận, có lẽ sẽ dần dần thuyên giảm.”

Thái y lui xuống, hoàng đế bước đến, vén màn trướng, nhìn ta đang nằm trên giường. Ta vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Hoàng đế ngồi xuống bên mép giường, im lặng không nói.

Không gian tĩnh mịch kéo dài, khiến ta không thể duy trì màn kịch giả vờ này thêm nữa. Ta đành khẽ mở mắt, nhỏ giọng gọi:
“Bệ hạ…”

Đây là lần đầu tiên ta mở lời kể từ khi nhập cung.

Hoàng đế trước mắt, dung mạo như họa, tuấn mỹ vô song. Ta vừa định mở miệng cảm tạ ân cứu mạng, nào ngờ hắn lại đột ngột vươn tay, bóp chặt lấy cổ ta.

Cả người ta cứng đờ. Chẳng lẽ hắn cứu ta chỉ để đích thân kết liễu mạng sống này?

Ngay khoảnh khắc ta sắp ngất lịm, hắn bỗng nhiên buông tay. Ta ôm cổ, ho khan dữ dội. Điều khiến ta bất ngờ hơn, chính là hắn cũng đưa tay ôm lấy cổ mình, ho khan y hệt như ta.

Tựa hồ như ta đã hiểu ra điều gì đó.

Khi cả hai đã bình ổn trở lại, hắn bỗng nhiên đưa tay nắn bóp cánh tay ta, sau đó là đùi, rồi đến má… Hắn gần như kiểm tra khắp thân thể ta.

2

Hoàng đế giam lỏng ta trong tẩm điện của hắn – tòa thiên điện Trường Sinh Điện. Không biết bao nhiêu cao nhân dị sĩ lần lượt tới lui.

“Trường hợp thế này, lão phu quả thực chưa từng nghe qua!”

Lại thêm một vị đạo trưởng râu bạc lắc đầu rời đi, hoàng đế ngồi bên, sắc mặt trầm ngâm không nói một lời. Dường như bốn chữ “hoài nghi nhân sinh” đã hằn rõ trên trán hắn.

Ta thì ngược lại, an tĩnh ngồi một bên, vừa bóc nho vừa thong thả thưởng thức, thái độ thản nhiên như thể chẳng chút bận lòng, có phần dễ dàng chấp nhận hơn hoàng đế.

Dẫu sao, thân là một phi tần không được sủng ái, ta có thể sống đến hôm nay đều nhờ vào những điều khác thường.

Cơm canh từ ngự thiện phòng đưa đến đôi khi ôi thiu, nhưng để qua đêm lại biến thành mỹ vị.

Mùa đông, khi than củi bị cắt xén, tẩm phòng của ta không nhóm lửa, ấy vậy mà vẫn ấm áp như xuân.

Dẫu từng chịu nhiều khổ sở, nhưng giữa nghịch cảnh luôn có một tia chuyển biến. Đối với ta, đó đã là tốt lắm rồi.

Đôi khi, ta tự hỏi, trong hoàng cung này, liệu có tồn tại một vị thần tiên ẩn cư, âm thầm lắng nghe lời cầu nguyện từ những kẻ thành tâm nhất?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play