Hắn ta kéo áo khoác trên người tôi xuống, bế tôi lên lầu, "Cùng thay."
"Cái gì?" Tôi lập tức túm chặt cúc áo trên n.g.ự.c hắn ta.
Hắn ta khẽ cười, vẻ mặt cười như không cười, "Cô không nghĩ tôi là đồ ngốc à?"
Tôi chột dạ, lảng tránh ánh mắt hắn ta.
Hơi nước nhanh chóng bốc lên mờ mịt trong phòng tắm, ngón cái và ngón trỏ của hắn ta nâng cằm tôi lên, "Quay lại."
Cảm giác ngạt thở dâng lên, sự lạnh lẽo của kính khiến giọng tôi run rẩy, "Cái đó... Anh đã kiểm tra sức khỏe chưa?"
Hơi thở của hắn ta trở nên dồn dập, dường như có chút mất kiên nhẫn.
Lần đầu tiên tôi hiểu sâu sắc thế nào gọi là huyết khí phương cương, những tiếng gào thét cùng vùng vẫy tan biến trong làn hơi nước nóng bỏng.
Ý nghĩ cuối cùng trước khi ngất đi là: Không ngờ lại đi đến bước đường này.
Nước đổ khó hốt, tôi đã hoàn toàn bị vấy bẩn rồi.
Tỉnh lại lần nữa, tôi khó khăn lắm mới nhìn vào mắt Lương Tiêu, theo bản năng hỏi: "Anh không đi học sao?"
Hắn ta sờ trán tôi, ngồi xuống mép giường, đưa miệng cốc đến bên môi: “Cô sốt rồi, uống thuốc đi."
Thuốc đắng đến tê cả lưỡi, tôi nhíu mày muốn nôn.
"Cô thử xem." Hắn ta vừa dọa, vừa nhẹ nhàng lau đi nước thuốc tràn ra khóe miệng tôi.
Tôi sai rồi, sai hoàn toàn.
Cứ tưởng gặp được người hiền lành, nào ngờ lại là tên gian xảo.
Tôi nhát gan, mặt mũi méo xệch uống cạn thuốc rồi lại nhanh chóng thiếp đi.
5.
Tỉnh lại lần nữa, đầu óc tôi hoàn toàn tỉnh táo, lập tức chuyển hết tiền trong thẻ cho mấy chủ nợ.
Dưới phòng khách tầng một, Lương Tiêu đang chơi game, cổ áo hoodie mở rộng, lộ ra vùng da trắng nõn ửng đỏ, là do tôi cắn lúc đau không chịu nổi.
Tối qua hắn ta không được lợi lộc gì, trên người đầy vết cào, cằm còn bị cắn chảy máu, tức giận túm tóc tôi mắng tôi là chó điên.
Thật ra, tôi nào có điên bằng hắn ta.
Hắn ta chơi xong một ván, hỏi tôi: “Muốn nói chuyện gì?”
“Có thời hạn không?”
Hắn ta uống một ngụm nước có ga: “Ít nhất ba năm, sau đó còn phải xem biểu hiện của cô.”
“Tôi không thể cứ ở mãi đây.”
Hắn ta gật đầu: “Cô có thể đi học.”
Tôi hỏi hắn ta: “Đúng rồi, sao anh không đi học? Là trực tiếp thừa kế sản nghiệp à?”
Hắn ta nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc: “Tôi tốt nghiệp thạc sĩ Cambridge, cần kiểm tra bằng cấp không?”
Tuy tướng mạo hắn ta sắc bén, nhưng làn da lại mịn màng mỏng manh, cười lên lộ ra chiếc răng nanh, trông như sinh viên năm hai, thật kh
ông nhìn ra đã tốt nghiệp thạc sĩ.
Tôi dời mắt: “Không cần.”
Ngày hôm sau, chúng tôi ký một bản hợp đồng cho có lệ.