Thấy tôi không trả lời, anh ta thay đổi thái độ, giọng điệu chân thành nói:

"Là vì có chỗ nào anh đã làm không tốt sao? Em cứ nói ra đi, anh có thể sửa."

"Hôn nhân không phải trò đùa, ở đơn vị này chưa có ai ly hôn cả."

"Nếu anh ly hôn thì chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng đường thăng tiến trong tương lai!”

"Anh cưới em là chuyện cả đời!"

Tôi xoa trán, đúng là bản thân đã làm quá lên rồi.

Lúc đó tôi đồng ý lấy Tiêu Thanh Hà cũng chỉ vì không muốn trở lại ngôi nhà rối ren kia.

Khi kết hôn, cả hai đều không phải vì tình yêu mà đến với nhau.

Giờ còn làm quá lên để làm gì chứ?

Đặc trưng của thời đại này là chỉ gặp nhau vài lần đã có thể kết hôn sinh con, sống cả đời bên nhau; mọi người ngại nói về ly hôn, cũng hiếm có cặp đôi nào ly hôn.

Chỉ là vì tôi đã có mơ mộng hão huyền, yêu anh ta và cũng muốn anh ta yêu tôi mà thôi.

Anh ta vẫn đang nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi thở dài một tiếng, buộc phải đối diện thực tế mà gật đầu.

Tối đó anh ta chui vào chăn của tôi, ý đồ rõ ràng, tôi không từ chối.

Lần đầu tiên của chúng tôi là ba tháng sau khi kết hôn, đêm đó anh ta đi uống rượu ở nhà Hách Chính Quốc, khi về rõ ràng đã rất say.

Anh ta ôm lấy tôi, lại gọi từng tiếng "Nhược Nhược".

Khi đạt cao trào, anh ta vẫn thì thầm bên tai tôi từng câu:

"Nhược Nhược, Nhược Nhược của anh, ah…!"

3

Trước đây tôi luôn nghĩ anh ta gọi "Nhược Nhược" là chỉ tôi, Trần Nhược Lan, nhưng hôm nay nhớ lại những tiếng gọi ấy, tôi mới biết anh ta đang gọi Khương Nhược Liễu.

Dù cơ thể anh ta nóng bỏng đến đâu cũng không thể xua tan cái lạnh đang thấm vào tận xương tủy tôi.

Tôi chỉ muốn anh ta nhanh chóng kết thúc sự sỉ nhục này đối với linh hồn và thể xác tôi.

Có lẽ sau này, chỉ cần nghe thấy tiếng gọi "Nhược Nhược" khi làm chuyện đó, tôi sẽ không kìm được mà buồn nôn mất.

Sau một lúc lâu, cơ thể anh ta trở nên căng cứng rồi dừng lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc.

Sáng sớm dậy chuẩn bị bữa sáng, tôi phát hiện gần hết gas, nên lấy một chậu nước nóng miễn cưỡng làm xong bữa sáng.

Tiêu Thanh Hà đã rửa mặt xong, ngồi trước bàn ăn.

"Thanh Hà, hết gas rồi, chiều tan làm anh nhớ đi đổi nhé."

"Trưa nay anh cứ ăn tại nhà ăn của đơn vị đi!"

Anh ta khẽ "ừm" một tiếng, hai người chúng tôi không nói thêm gì.

Bình thường chúng tôi cũng ít nói, tôi vẫn nghĩ tính cách anh ta là lạnh lùng và cao ngạo như vậy, không thân cũng không xa với ai cả.

Nhưng hôm qua, khi nghe anh ta nói chuyện với Khương Nhược Liễu, giọng điệu lại dịu dàng đến thế.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play