Yến hội tan, tân khách rời đi, một người đẩy cửa phòng, nắm trong tay ngân câu, chầm chậm vén khăn che đầu lên.
Đó là lần đầu tiên ta thấy rõ khuôn mặt của Cố Vân Kỳ.
Một đôi mắt hoa đào, sống mũi cao ngất, đôi môi đỏ hơi mỏng, tuy gầy nhưng dáng dấp rất cao ráo, cười rộ lên như gió xuân thoảng qua.
Thấy ta ngơ ngác nhìn, hắn nhấc tay ấn nhẹ lên trán ta, “Như thế nào, bộ dáng vi phu không bằng người khác, làm nương tử sợ rồi?”
Ta phản ứng lại, lắc đầu thật mạnh.
Cố Vân Kỳ cười khẽ, tiến đến trước mắt ta, hơi thở ấm áp khẽ quét qua trên mặt ta, “Vậy tức là vì ta rất đẹp, phu nhân nhìn đến ngây người.”
Hai má cùng tai ta lập tức đỏ bừng, mơ hồ nghe được tiếng tim của chính mình đập thình thịch, “Thế tử đừng trêu chọc thiếp.”
Cố Vân Kỳ nheo mắt, “Nàng gọi ta là Thế tử, không phải hi vọng ta sẽ gọi nàng là Thẩm Đại tiểu thư đấy chứ?”
Người này có độc, không nên chọc vào.
“Phu quân.” Ta cố lấy hết dũng khí, cất tiếng nói nhỏ nhẹ như muỗi kêu.
Cố Vân Kỳ nghe được nhưng lại giả vờ, “Phu nhân vừa mới nói gì?”
Ta liếc mắt xem thường, Cố Vân Kỳ cười ha ha: “Chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn.”
Cố Vân Kỳ đưa một chén rượu cho ta, ý bảo ta với hắn kề vai cộng ẩm.
Nha hoàn của Thẩm Gia Nhu đột nhiên vọt vào: “Thế tử, không hay rồi, tiểu thư bị bệnh, Thế tử mau đến xem một chút.”
4
Cố Vân Kỳ: “Bị bệnh thì tìm lang trung, tìm ta làm gì?”
Nha hoàn không nghĩ tới Cố Vân Kỳ phản ứng như vậy, đứng tại chỗ không biết nên nói gì.
Ta nhận rượu hợp cẩn: “Phu quân, vẫn là đi xem một chút xem sao.”
Cố Vân Kỳ thở dài: “Phu nhân đã có lời, ta đành phải đi xem muội muội này của nàng vậy.”
Nha đầu Linh Lung - nha hoàn hồi môn theo ta từ Thẩm gia, hỏi ta: “Tiểu thư, sao người lại để cô gia đến chỗ của nhị tiểu thư? Nhất định nàng ta không có ý tốt, muốn tranh giành với người.”
Ta khẽ kéo khoé miệng thành một nụ cười, ý bảo không cần gấp gáp, “Trước tiên không có việc gì nữa, ngươi lui đi.”
Cứ để cho Thẩm Gia Nhu thay ta kiểm tra xem Cố Vân Kỳ là người như thế nào.
Sau này, khi ta muốn hành sự, cũng biết đường để cân nhắc.
Trong phòng chỉ còn lại mình ra, trong gương phản chiếu một hình ảnh.
Giống ta, nhưng lại không phải ta.
Buổi sáng nay Hứa thị tự mình chải đầu vấn tóc cho ta, xinh đẹp lại không mất đi vẻ đoan trang.
Rượu hợp cẩn trên bàn, vẫn tràn đầy như cũ.
Nam nhân quả nhiên vẫn là thích dáng vẻ kiều mị ngọt ngào hơn.
Ta chờ nửa canh giờ, Cố Vân Kỳ cũng chưa trở về.
Ta rút trâm trên đầu, mặc nguyên giá ý ngả xuống giường ngủ.
Đang mơ màng, có người đắp cho ta một tấm chăn.
Vừa mở mắt, Cố Vân Kỳ đã ở trước mặt.
“Phu nhân, nàng hại ta. Thứ muội của nàng cố tình gây chuyện, nửa điểm quy củ cũng không có.”
Nhìn dáng vẻ hắn mệt mỏi, đoán chừng ở chỗ Thẩm Gia Nhu bị làm phiền không ít.
“Phu quân vất vả rồi.”
“Không vất vả, chỉ cần phu nhân bồi thường ta cho tốt là được.” Dưới ánh nến, Cố Vân Kỳ nghiêng mình, hôn lên môi ta.
Một đêm mơ màng lại tỉnh táo, tỉnh táo lại mơ màng.
Ta nghĩ, người bị bệnh tật quấn thân có khi nào không phải là Cố Vân Kỳ, mà là ta không.