Hứa thị nói với tôi rất nhiều, dặn dò ta không được giống bà, chống đối trượng phu, khiến bản thân gặp tình thế bất lợi. 

Bà còn nói trước khi tổ mẫu mất đã nhờ bà chuyển lời cho ta, nói người đã không còn, không cần cố chấp nghĩ về thù hận trong quá khứ, so với tương lai tốt đẹp của bản thân thì không có gì quan trọng hơn. 

Chỉ là, ta không cam lòng. 

Tô di nương vẫn còn sống tốt, ta sao có thể buông bỏ. 

Tô di nương vốn dĩ là biểu muội họ hàng xa với thân nương của ta, gia đạo sa sút, lưu lạc chốn hoa lâu, trở thành một ca kĩ. 

Thân nương ta hảo tâm cứu bà ta, giúp bà ta rửa sạch thân phận cũ, còn để ngoại tổ mẫu nhận bà ta làm dưỡng nữ. 

Không nghĩ tới, bà ta thừa dịp thân nương mang thai, tính kế trèo lên giường phụ thân. 

Bà ta xinh đẹp, lại am hiểu bản tính nam nhân, mê hoặc phụ thân đến quay cuồng, sủng thiếp diệt thê. 

Thân nương ta chịu không nổi cục tức này, sau khi sinh ta ra, cả ngày u uất. 

Tô di nương còn cố tình mỗi ngày phải đến trước mặt bà kích thích một phen. 

Nghe lão ma ma nói, thân nương ta vốn tính toán mang theo ta cùng nhau rời đi, cuối cùng vẫn là không nỡ nhẫn tâm. 

Trước khi mất, bà để lại một phong di thư, hi vọng phụ thân có thể vì sự hỗ trợ của cữu cữu ta ngày trước mà đối xử tử tế với ta. 

Tuy nhiên, phụ thân lại coi đó là sự trả ơn của nhà thân nương, cực kỳ chán ghét ta. 

Trước khi Hứa thị vào cửa, Tô di nương chấp chưởng mọi chuyện lớn nhỏ, ta còn không bằng một nha hoàn trong phủ, đồ dùng hàng ngày đều là Thẩm Gia Nhu dùng chán mới đến tay.

Áo mùa đông của ta cũng đều là vá chằng vá đụp, dùng đi dùng lại mấy năm trời.

Mẫu nữ bọn họ căn bản không coi ta là con người. 

Đại hàn, Thẩm Gia Nhu ném khăn vào trong nước, muốn ta vớt lên cho nàng ta, thiếu chút nữa khiến ta ch//ết đuối. 

Phụ thân đứng ngay trên bờ, thờ ơ lạnh nhạt, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ. 

Cũng không đúng, nếu thật sự là người xa lạ, không chừng ông ta còn có thể gọi hạ nhân trong phủ vớt lên để kiếm thanh danh. 

Đến tận bây giờ, ta vẫn không dám lại gần hồ nước. 

Trên bàn ăn gắp một miếng thịt, thị nữ của Tô di nương cũng dám mắng ta là kẻ không có giáo dưỡng. 

Khi tổ mẫu còn sống, người hao hết tâm tư tìm Hứa thị đã lớn tuổi nhưng chưa xuất giá gả cho phụ thân, mới dám an tâm rời đi. 

Sau khi Hứa thị vào cửa, cuộc sống của ta mới tốt hơn một chút. 

Mấy năm nay, mẫu nữ Tô di nương cũng không ít lần đối xử tàn tệ với ta. 

Thời điểm Hứa thị sinh đứa nhỏ, Tô di nương mua chuộc bà đỡ, thiếu chút nữa hại c.h.ế.t bà. 

Cũng may lang trung tới kịp, bằng không ta cũng mất đi kế mẫu. 

Ta nhịn nhiều năm như vậy, thật vất vả đợi chờ mới có cơ hội phản kích, sao có thể dễ dàng buông tha. 

Những người tâm như Tu La, sao có thể có ngày lành? 

Ta phải bắt các nàng bồi tội, dù có phải hi sinh bản thân mình cũng đáng. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play