“Ta bảo Gia Trụ có việc không thể đến. Thái tử hỏi việc gì. Ta nói Gia Trụ có hẹn dùng cơm với thủ lĩnh cấm quân trấn thủ thành.”
“Thái tử hỏi không thể hoãn lại sao. Ta nói Gia Trụ có kinh nghiệm dẫn binh, lần này giúp thủ lĩnh cấm quân phối hợp lực lượng tuần tra trong thành, việc trọng yếu không thể trì hoãn.”
“Thái tử không nói gì thêm. Sau đó, khi Gia Trụ bị bắt, Thái tử mới nói với ta rằng nhờ ta nhắc nhở, hắn mới nhận ra có điều bất ổn ở cấm quân trong thành và kịp thời chuẩn bị.”
Một loạt lời giải thích khiến ta nghe mà đầu óc mơ hồ, nhưng ta cũng hiểu ra ý tứ của Tàng Viễn. Chuyện này chắc chắn đã đè nặng trong lòng hắn nhiều năm, đến mức hắn có thể nhớ rõ từng lời mà kể lại.
Người sống luôn đau khổ hơn kẻ chết, quả nhiên là như vậy.
Nghĩ tới đây, ta vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm dây cương của Tàng Viễn:
“Ta đã biết chuyện này không liên quan đến chàng. Thật ra, chàng không cần phải mãi ghi nhớ trong lòng. Dù sao chàng cũng là tướng quân, phải trung với vua. Trung với vua không phải là trung với một cá nhân nào, nên dù chàng có tố cáo Gia Trụ cũng chẳng sao. Tạo phản là tội đại nghịch bất đạo, chàng chưa từng làm sai điều gì. Ta sẽ không trách chàng, ngay cả Gia Trụ dưới suối vàng chắc chắn cũng sẽ không trách chàng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play