Phụ mẫu biết tính ta, lập tức phái người canh chừng, sợ ta lén lút chạy tới biên cương.
Dù có bao nhiêu người ngăn cản cũng không ngăn nổi lòng ta muốn gặp Gia Trụ.
Ta dùng trâm cài, đũa, chén trà… mọi thứ có thể dùng được đều tận dụng, đào suốt một đêm, cuối cùng cũng tạo ra một đường hầm ra ngoài.
Ta vừa đi vừa hỏi đường, mãi đến ngày thứ ba mới tới được biên cương.
Tàng Viễn suýt chút nữa không nhận ra ta với bộ dạng lấm lem đầy bụi.
Ta không kịp rửa mặt chải đầu, vội vàng đến bên giường Gia Trụ.
Nhìn Gia Trụ mặt mày không còn chút máu, ta lại òa khóc nức nở.
Kỳ diệu thay, Gia Trụ, người đã hôn mê ba bốn ngày, lại từ từ tỉnh dậy vào lúc đó.
Hắn nói: “Ta bị tiếng khóc của nàng làm ồn đến tỉnh.”
Nhìn ta khóc đến mức thở không ra hơi, Gia Trụ lục lọi trong áo, lấy ra một cái túi đưa cho ta.
Ta mở ra xem, bên trong đều là hạt dưa đã được bóc vỏ.
Trong khoảnh khắc đó, ta vừa muốn khóc vừa muốn cười, cuối cùng không nhịn được mà xì ra một cái bong bóng nước mũi.
Gia Trụ bị chọc cười, nhưng vừa cười một tiếng đã động đến vết thương, khiến hắn nhíu mày đau đớn.
Ta vừa xót xa vừa cứng miệng:
“Đừng tưởng dùng một túi hạt dưa là có thể dỗ được ta, quà sinh thần của ta đâu?”
Gia Trụ muốn nói, nhưng cuối cùng vì thương thế quá nặng mà không thể mở miệng.
Ta bị Tàng Viễn lịch sự "mời" ra ngoài, đại phu cũng theo sau bước vào.
Tin tốt là Gia Trụ đã qua khỏi cơn nguy hiểm.
Tin xấu là hắn cần phải nằm dưỡng thương ba tháng mới có thể xuống giường.
Ta, dù sao cũng là nữ nhi, không thể ở lại biên cương lâu, cuối cùng được Tàng Viễn đưa về hoàng thành.
Trên đường về, Tàng Viễn không nói một câu, khiến ta bức bối đến khó chịu.
Ngay cả khi ta không nhịn được, ra ngoài đi vệ sinh dã ngoại, không cẩn thận giẫm phải rắn và bị cắn, hắn cũng không nói lấy một lời.
Khi đó, ta âm thầm thề trong lòng:
"Sau này tuyệt đối không để bản thân ở một mình với hắn nữa."
Gia Trụ sau khi dưỡng thương tại biên cương mới chính thức hồi kinh.
Lần này, hắn hoàn toàn bàn giao lại quân vụ trong tay, từ đó không quay lại biên cương nữa.
Ai nấy đều vui mừng vì Gia Trụ hồi kinh, chỉ riêng ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Gia Trụ đã thay đổi.
Trước đây, dù bận rộn đến đâu, hắn cũng sẽ bỏ mọi việc để bóc hạt dưa cho ta.
Bây giờ, dù ta ôm Phú Quý nói: “Chúng ta đói rồi.”, Gia Trụ chỉ xoa đầu ta cười nói:
“Chờ thêm chút nữa, đợi ta làm xong đã.”
Phụ mẫu nói Gia Trụ đã trưởng thành, giờ là lúc gánh vác trách nhiệm của nam nhi.
Nhưng có một chuyện ngay cả phụ mẫu cũng không giải thích nổi – Gia Trụ tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện thành thân.
Ta chờ đợi, rồi lại chờ thêm hai năm, Gia Trụ vẫn không đề cập.
Dù di mẫu và phụ mẫu bóng gió ám chỉ, hắn cũng làm như không hiểu.
Mãi đến năm mười bảy tuổi, ta không chịu nổi nữa, đích thân đến phủ hắn tìm.
Hắn lại đang cùng Tàng Viễn bàn luận quân vụ, bảo ta chờ.
Bực bội, ta ôm lấy vò rượu, chờ đợi mãi đến khi nhìn thấy trên trời như có hai vầng trăng, hắn mới chậm rãi xuất hiện.
Trong cơn say, ta không nhịn được nôn ra đầy đất, nhưng vẫn cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng, kéo lấy hắn, liên tục hỏi:
“Chàng có phải không muốn cưới ta không? Chàng nói đi! Chàng có phải không muốn cưới ta không?”
Gia Trụ dường như bị ta làm khó xử, rất lâu sau mới nói một câu:
“Ta muốn cưới nàng.”
Được lời như ý, ta lại càng làm mình làm mẩy, không chịu buông tay:
“Ta muốn nghe nữa! Chàng nói lại lần nữa! Nhanh lên! Chàng nói lại lần nữa!”
Đêm hôm đó, Gia Trụ bị ta ép buộc phải nói cả đêm câu: “Ta muốn cưới nàng.”
Hắn trên người phảng phất mùi trầm hương ta thích nhất, mặc bộ y phục mà ta thích nhất.
Ta ôm lấy hắn, như ôm lấy ánh trăng của mình, cuối cùng ngủ say trong vòng tay ánh trăng.
Đó là ký ức ngọt ngào mỗi khi nghĩ lại đều khiến lòng ta ấm áp.
Chỉ là, không ai ngờ được, đó là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.