5
"Ngươi thu dọn đi, mang theo những thứ quan trọng, vài ngày nữa chúng ta sẽ xuống núi."
Hắn xỏ đôi giày ta làm, đi qua đi lại trên nền đất.
Ta ngồi dậy nhìn hắn, hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào!
Làm thổ phỉ chẳng phải kế lâu dài, hiện tại thiên hạ chia năm xẻ bảy, ai kéo được vài người cũng có thể xưng vương.
Tây Sơn, một nơi như thế, sớm muộn gì cũng bị người khác để mắt tới.
"Không ngạc nhiên chút nào sao?"
Hắn nửa ngồi xổm trước mặt ta, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm.
"Đi đâu?"
"Nhìn kỹ, dạo gần đây ngươi càng lúc càng xấu đi."
Hắn không trả lời ta, chỉ giơ tay chỉ vào mí mắt sưng húp của ta.
"Ngươi chưa từng thấy nữ nhân mang thai sao?"
"Rốt cuộc khi nào mới sinh? Ta chịu hết nổi rồi."
Hắn bất thình lình cúi đầu, mạnh mẽ cắn lấy môi ta.
Hắn vừa buông ra, môi ta liền bỏng rát đau đớn.
Ta ôm lấy môi, trừng mắt lườm hắn.
Đồ ngốc nghếch, tên thổ phỉ...
Trong lòng ta âm thầm chửi hắn cả vạn lần.
Rõ ràng gương mặt trông đầy đa tình, thế nhưng làm chuyện gì lại như gà con mới nở...
"Đau à? Đau thì ráng chịu, cũng không thể lúc nào cũng để ta chịu một mình được."
Hắn nhếch miệng cười đắc ý, để lộ hàm răng trắng tinh ngay ngắn.
Ta thật có chút ghen tị với hắn.
Nghe nói cha mẹ không thương hắn, cha mẹ vừa c.h.ế.t liền bị huynh đệ đuổi ra khỏi nhà. Vậy mà hàm răng này được chăm sóc kiểu gì mà trắng đẹp như thế?
"Quách Hưng mấy hôm trước sai người lên núi chiêu dụ, muốn ta đầu quân dưới trướng hắn."
Hắn ngồi bên mép giường, kéo ta vào lòng.
Nắm lấy tay ta, từ từ dẫn xuống phía dưới.
Ta khẽ cử động tay, hắn liền thở nhẹ một tiếng.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn hơi ngửa đầu, để lộ chiếc cổ dài và chiếc cằm đẹp đẽ.
"Quách Hưng đa nghi, không bằng Cao Đãng."
Hắn không trả lời ta, chỉ đưa tay nắm lấy tay ta.
...
Hắn tựa vào đầu giường, quần áo xộc xệch, vẻ mặt vừa thỏa mãn lại vừa không hài lòng.
Ta rửa tay sạch sẽ.
Cổ tay vừa nhức vừa mỏi.
"Lại đây, ta bóp cho."
Thấy ta xoa cổ tay, hắn cười đắc ý.
Hắn muốn chăm sóc ta, ta tất nhiên vui vẻ, liền tháo giày ngồi xuống cạnh hắn, chìa tay ra.
"Vậy làm phiền Thập Bát gia rồi."
Ta mỉm cười nhìn hắn.
Đôi mắt hắn sáng đến kinh ngạc.
"Tại sao nghĩ Cao Đãng tốt hơn Quách Hưng?"
"Hôm đó ăn cơm, các ngươi bàn bạc trong sảnh, nói về Quách Hưng và Cao Đãng, ta nghe được."
"Chỉ nghe một chút mà đã phán đoán vậy? Quả nhiên mẹ của con ta không phải người tầm thường, rất tốt, rất tốt."
Hắn ngửa đầu cười, tràn đầy ý chí.
Ta bất giác có cái nhìn khác về hắn.
Hắn không hề trách ta lắm lời, cũng không nói những câu kiểu như "nữ nhân biết gì".
Chỉ riêng điểm này, hắn đã hơn không biết bao nhiêu nam nhân khác.
"Cao Đãng thực sự tốt hơn Quách Hưng. Thế lực của hắn tuy không bằng Quách Hưng, cũng chẳng phải người tài giỏi gì, nhưng với ta, lại vừa vặn phù hợp."
Ta ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Xem ra hắn không chỉ muốn làm một tên thổ phỉ.
"Hê! Ngươi nhìn thấu ta rồi à? Những năm qua trải qua đủ chuyện, chỉ khiến ta học được một điều: mạng sống của mình, chỉ khi nắm trong tay mình mới an toàn nhất."