Ngay cả việc Thôi Hạ ngoại tình, trong nhận thức của bà ta, dường như cũng trở thành một niềm tự hào. 

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, thậm chí không thèm đáp lại như trước đây. Bà ta nói với giọng dịu dàng được một lúc, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn. 

Bà ta nói: “Tuệ à, con phải nghe lời mẹ. Tiểu Hạ đã nói không muốn ly hôn với con. Con cứ nhận nuôi đứa bé đó như con ruột của mình. Hai, ba tuổi, trẻ con chưa biết gì, ai tốt với nó thì nó sẽ nhận ra. Sau này nó sẽ không thể không chăm sóc con khi về già…” 

“Xong chưa?” Tôi ngắt lời bà ta, tiện tay mở cửa: “Nói xong rồi thì về đi.” 

Bà ta sa sầm mặt, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi đột nhiên cười: 

“Hứa Tuệ, con sắp bốn mươi rồi, đến một đứa con cũng không có. Ở tuổi này chắc cũng không sinh được nữa đâu nhỉ? Con nói xem, nếu giờ ly hôn, còn ai muốn con nữa?” 

Trong suy nghĩ cổ hủ và lạc hậu của bà ta, phụ nữ phải được một người đàn ông cần đến thì cuộc đời mới có giá trị. 

Ánh mắt tôi lướt qua chiếc vòng vàng trên cổ tay bà ta, rồi dừng lại trên gương mặt đầy nếp nhăn nhưng lại không che giấu được vẻ tự mãn của bà ta. 

Tôi bình tĩnh nhắc nhở: “Hành vi của Thôi Hạ là ngoại tình. Nếu tôi ly hôn và kiện ra tòa, hoàn toàn có thể khiến anh ta ra đi tay trắng.”  

Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi. Bà ta trừng mắt nhìn tôi, phần lòng trắng nhiều hơn lòng đen, trông có chút đáng sợ. 

“Không thể nào!” Giọng bà ta bỗng cao lên không kiểm soát: “Tiểu Hạ đã nói với tôi từ lâu rồi. Dù có ly hôn, cùng lắm cô chỉ có thể chia được một nửa mà thôi.” 

Quả nhiên, Thôi Hạ đã tham vấn luật sư. Từ ngày anh ta ngoại tình, chắc chắn không ít lần anh ta đã nghĩ đến chuyện ly hôn với tôi. 

Dường như cuối cùng nhận ra lời vừa nói không hợp lý, bà ta mềm giọng lại, nhưng thần thái vẫn kiêu ngạo: “Tuệ à, hai đứa tình cảm tốt như vậy, không thể ly hôn được. Thật sự ly hôn, Tiểu Hạ thì không sao, nhưng con sẽ bị người ta cười chê đó…” 

“Với lại, con là phụ nữ, không có con, nhiều tiền để làm gì? Sau này già rồi, không ai chăm sóc, không ai đưa tiễn thì sao…” 

Bà ta cứ thao thao bất tuyệt, nói mãi nói mãi chỉ xoay quanh chuyện tôi sẽ thế nào khi về già… 

Con người, một khi đã hưởng vài năm sung túc, liền quên sạch những ngày tháng gian khổ trước kia. 

Không sao, tôi sẽ giúp họ nhớ lại. 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play