Tôi cười lạnh, nhìn anh ta với ánh mắt như đang nhìn một đống rác: “Tôi dám nhận mình là đàn bà chanh chua. Thôi Hạ, anh có dám nhận mình là một kẻ tồi tệ, là loại dưa chuột bẩn thỉu, là đồ lợn giống phản bội hôn nhân không?” 

Gương mặt Thôi Hạ đen lại. Gần một tháng trời yên biển lặng đã khiến anh ta ảo tưởng rằng tôi sẽ thỏa hiệp. 

Anh ta nghĩ rằng tôi đã có tuổi, lại không có con, công ty cũng là cùng anh ta gây dựng, nên nếu rời khỏi anh ta, tôi sẽ không thể sống độc lập. 

Chính vì vậy, anh ta mới dám tự tin đến thế. 

Gần hai mươi năm bên nhau, tôi cứ nghĩ anh ta đủ hiểu tôi, nhưng hóa ra tôi đã đánh giá quá cao anh ta. 

Buổi mắng chửi một chiều của tôi kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, kết quả là Thôi Hạ đùng đùng bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Anh sẽ cân nhắc lại cuộc hôn nhân của chúng ta.” 

Khinh! 

Anh ta không xứng đáng. 

Công ty là do tôi và Thôi Hạ cùng xây dựng nên, không ai hiểu rõ mạch sống của công ty hơn chúng tôi. 

Có lẽ, tôi còn hiểu rõ hơn cả anh ta. 

07

Kể từ sau cuộc cãi vã hôm đó, Thôi Hạ không còn về nhà nữa. 

Anh ta công khai chuyển đến ở với người phụ nữ kia, và tôi cũng công khai bắt đầu ra tay với công ty. 

Tôi hiểu rõ công ty không thể phá sản quá nhanh. Không phải vì tôi còn chút tình cảm nào với Thôi Hạ, mà là vì cặp song thai trong bụng người phụ nữ kia vẫn chưa đủ tháng. Cô ta vẫn còn quyền lựa chọn chấm dứt thai kỳ. 

Điều đó thì không được. Dù sao đó cũng là hai sinh mạng, gia đình năm người của họ phải trọn vẹn đầy đủ. 

Ngày thứ chín kể từ khi Thôi Hạ không về nhà, mẹ anh ta xuất hiện trong nhà tôi. 

Người phụ nữ già này, suốt nửa đời luôn cứng rắn với tôi chỉ vì tôi không sinh được con, giờ đây lại ngồi trong phòng khách với nụ cười gượng gạo, lời nói bóng gió trách tôi không nên cãi nhau với Thôi Hạ.  

Tất cả chi phí ăn mặc của bà ta hầu như đều do tôi và Thôi Hạ lo liệu, nhưng cuối cùng, bà ta chỉ nghĩ đó là nhờ tài năng của con trai mình. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play