Theo lời thoại cốt truyện, tôi bắt đầu những lời nói kiểu "trà xanh" của mình:

"Cậu đâu phải bạn trai tôi, làm sao có thể nắm tay tôi được, nhỡ người khác nhìn thấy thì không hay lắm."

Triệu Trình nghiêm túc hẳn lên:

"Ngôn Ngôn, chỉ cần cậu muốn, ngay bây giờ tôi có thể làm bạn trai cậu."

"Dù sao tôi cũng tốt hơn bạn trai hiện tại của cậu, anh ta có gì đâu, theo anh ta chỉ có khổ mà thôi."

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, chúng tôi đứng gần nhau. Triệu Trình càng nói càng kích động, còn siết chặt hai tay tôi.

Và cảnh này, toàn bộ đều rơi vào mắt Lương Tán.

Anh không tiến lại gần, chỉ đứng yên tại chỗ, không động đậy.

Trong lòng tôi trào lên cảm giác tội lỗi không thể diễn tả.

Cuối cùng, Triệu Trình nhận ra điều bất thường, nhìn theo ánh mắt tôi và phát hiện ra Lương Tán ở phía xa.

"Anh ta là ai?"

Tôi nhíu mày không trả lời.

Triệu Trình tiếp tục:

"Bạn trai cậu sao? Có cần tôi giúp không?"

"Không cần, tôi tự giải quyết được."

8

Tôi bước đến bên Lương Tán với tâm trạng phức tạp, vừa nhìn đã thấy anh cầm một chiếc bánh sinh nhật trên tay.

Hệ thống nói với tôi, hôm nay là sinh nhật tôi.

Và cũng vì lý do này mà anh đã vội vã trở về.

"Anh về sao không gọi trước cho em?" Tôi chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng.

Lương Tán cúi đầu nhìn tôi, trên mặt lần đầu xuất hiện vẻ chế giễu:

"Ban đầu anh muốn cho em một bất ngờ, sợ em phải khóc một mình trong ngày sinh nhật. Anh vội vã quay về, nhưng hình như em không cần anh nữa rồi."

Ánh mắt anh rất lạnh, như có mũi kim đ.â.m thẳng vào tim tôi.

Trong nguyên tác, nhân vật nữ chính vì áy náy nên không dám quá đáng.

Tôi nhận lấy chiếc bánh từ tay anh, mở ra và cắn một miếng:

"Làm sao mà không cần chứ? Cũng chỉ có anh nhớ sinh nhật em, em rất vui, thật đấy."

Không ngờ, Lương Tán lại giơ tay đánh rơi chiếc bánh khỏi tay tôi, chất vấn:

"Em thực sự không định giải thích gì sao?"

Tôi ngẩng đầu, mặt dày nói:

"Lương Tán, anh không thể ngăn em theo đuổi một người tốt hơn chứ?"

"Em yêu anh, nhưng tình yêu thì đáng giá được bao nhiêu chứ? Em thực sự sợ nghèo, chẳng lẽ anh không biết sao?"

Phải nói, tôi luôn biết cách đánh gục Lương Tán. 

Chỉ thấy anh rõ ràng rối loạn, hoảng hốt.

"Không, Ngôn Ngôn, đừng rời xa anh. Cho anh thêm một năm, em tin anh đi, anh nhất định có thể cho em cuộc sống em muốn."

"Nhưng tất cả đều quá mơ hồ. Nghe nhiều quá, em cứ cảm thấy anh đang vẽ bánh cho em thôi."

Mắt Lương Tán đỏ hoe, anh mấp máy môi nhưng cuối cùng không nói thêm lời nào.

Tôi nhìn chiếc bánh rơi trên đất, thở dài:

"Tiếc quá, vẫn chưa nếm được vị."

Nghĩ một chút, tôi đưa tay chấm lấy phần kem chưa bị bẩn đưa vào miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play