Nói thật, kiểu họp lớp này rất nhàm chán và vô vị, chủ yếu là để những người thành đạt khoe khoang với nhau.
Ăn xong, tôi chuẩn bị rời đi.
Đúng như hệ thống nói, Triệu Trình đề nghị đưa tôi về.
Khi thấy cậu ta lái một chiếc Mercedes-Benz trị giá 7-8 trăm ngàn (~3 tỷ VNĐ), tôi mới hiểu được sức cám dỗ của nó đối với một cô gái bình thường lớn đến mức nào.
Trên xe, Triệu Trình liên tục tìm đề tài nói chuyện với tôi.
"Ngôn Ngôn, trước đây cậu là người đẹp nhất trường chúng ta, không ngờ nhiều năm rồi vẫn chẳng thay đổi."
Tôi gượng cười, coi như đáp lại.
"Tôi nghe bạn bè nói, bạn trai hiện tại của cậu chỉ là một lao động phổ thông, kiểu người như thế sao xứng với một mỹ nhân như cậu."
"Tôi thì tự kinh doanh một quán bar, khi nào rảnh thì cậu đến chơi nhé."
"Được thôi." Tôi thoải mái đồng ý, dù gì cũng là bạn học cũ, giữ khoảng cách quá lại không tự nhiên.
Lúc này, một chiếc xe điện bất ngờ lao từ bên phải tới, Triệu Trình vội đánh lái mạnh sang trái, khiến người tôi nghiêng hẳn về phía cậu ta.
Khi xe dừng lại, Triệu Trình giả vờ quan tâm, nhưng thực chất lại đang vuốt ve làn da trên cánh tay tôi.
Tôi bực mình gạt tay cậu ta ra, nói:
"Tôi không sao. Có điều kỹ năng lái xe của cậu cũng không khá lắm. Phía trước chính là chỗ tôi ở, tôi xuống trước, cảm ơn đã đưa tôi về."
Nói xong, tôi mở cửa xe trước khi cậu ta kịp trả lời.
Triệu Trình vội vàng đuổi theo, rồi hỏi:
"Giản Ngôn, cậu lại ở trong khu nhà cũ như vậy à?"
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Triệu Trình giải thích:
"Ý tôi là, nếu cậu gặp khó khăn, có thể tìm tôi giúp đỡ, tôi rất sẵn lòng."
Phải nói, Triệu Trình đúng là bậc thầy "đào góc tường".
Đầu tiên là hạ thấp bạn trai tôi để nâng giá trị của cậu ta, sau đó tạo bầu không khí mập mờ khi chỉ có hai người, cuối cùng nói vài câu khiến người ta nghĩ ngợi.
Ngoại hình không tệ, cộng thêm dáng vẻ của người có tiền, đúng là không nhiều cô gái có thể cưỡng lại.
Tôi không trả lời, chỉ vẫy tay chào tạm biệt.
Loại quan hệ mập mờ như thế này, thường dễ khiến người ta say đắm.
Và Triệu Trình cũng không ngoại lệ.
7
Lương Tán vẫn đang đi công tác, mỗi ngày sáng tối đều gửi tin nhắn hỏi thăm, cứ như đang báo cáo tình hình.
Tôi hầu như không trả lời, vì hệ thống muốn tôi chiến tranh lạnh với anh. Tôi cũng không dám thể hiện quá rõ ràng, dù sao cũng sắp đến lúc chia tay rồi.
Ba ngày sau, Triệu Trình cuối cùng không chịu được mà hẹn tôi đi chơi.
Tôi hỏi hệ thống:
【Đi không? Tối nay có chuyện gì xảy ra?】
Hệ thống:
【Tất nhiên là đi! Tối nay, Lương Tán sẽ về bất ngờ để tạo cho cô một niềm vui sinh nhật, nhưng không ngờ lại bắt gặp Triệu Trình đưa cô về nhà. Điều này sẽ khiến mối quan hệ của hai người thêm rạn nứt.】
Tôi đoán lần này, Lương Tán chắc sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.
Mang tâm trạng thấp thỏm, tôi ăn xong bữa tối với Triệu Trình, rồi yêu cầu đi bộ về nhà.
Nguyên tác miêu tả rằng nhân vật nữ chính muốn có thêm thời gian tiếp xúc với Triệu Trình nên mới không đi xe.
Triệu Trình dường như đoán được ý tôi, vài lần cố ý tìm cách nắm tay tôi:
"Cậu lạnh không? Để tôi sưởi ấm cho cậu nhé?"