5

Khoảng ba phút sau, hình phạt kết thúc.

Lúc này, Lương Tán đang ôm tôi giữa đám đông để bắt xe, tóc mái trước trán anh ướt đẫm mồ hôi.

Tôi đưa tay, dùng tay áo lau mồ hôi cho anh.

"Để em xuống đi, em không sao nữa rồi."

Không ngờ, Lương Tán lại nghiêm mặt:

"Không được, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra."

"Em thực sự không sao, không tin anh nhìn đi." Nói rồi tôi cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh.

Có lẽ thấy sức tôi vẫn khỏe, Lương Tán mới tin.

Sau đó anh cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu đến chân, thấy tôi không bị gì mới thở phào nhẹ nhõm.  

"Vừa rồi anh sợ muốn chết."

Nếu tôi đoán không nhầm, nếu đến bệnh viện thật, có khi lại bị thêm một vòng trừng phạt.

Nhưng, tôi hình như đã biết cách ứng phó rồi.

Trên đường về, tôi lấy cớ mệt mỏi, không nói chuyện với Lương Tán.

Hệ thống gửi đến một lời hỏi thăm giả tạo:

【Ký chủ, cô không sao chứ?】

【Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn đi theo cốt truyện, dù sao ba tháng nữa cô cũng chia tay với Lương Tán rồi. Đến lúc đó cầm 5 triệu đi, chẳng phải rất thơm sao?】

【Hiện tại đây là những thứ Lương Tán bắt buộc phải trải qua. Giờ anh ta càng đau khổ, sau này càng mạnh mẽ, cô không cần phải thương hại anh ta.】

【Chỉ cần sau này cô đừng quấy rầy Lương Tán nữa, cả đời anh ta sẽ rất hạnh phúc. Đây cũng chính là ý nghĩa sự tồn tại của tôi.】

Nói thật, tôi thật sự không muốn trải qua hình phạt đó thêm lần nào nữa.

Thế nên tôi thỏa hiệp.

Tối hôm đó, dưới sự hướng dẫn của hệ thống, tôi viện cớ nước nóng trong phòng tắm không đủ ấm để bắt đầu kiếm chuyện.

"Cái máy nước nóng này từ 75 độ giờ chỉ lên được 45 độ, giống như tình yêu em dành cho anh, ngày càng lạnh nhạt."

"Lương Tán, từ đại học đến giờ, em đã bên anh 5 năm, anh nói sẽ cho em cuộc sống em mong muốn, kết quả em chờ hết năm này đến năm khác."

"Chiều nay anh cũng thấy bạn học em rồi. Toàn thân cô ấy đều là đồ hiệu. Rõ ràng em còn xinh đẹp hơn cô ta, chỉ vì em chọn anh, giờ cuộc sống thành ra một mớ hỗn độn."

"Lương Tán, em thực sự mệt mỏi rồi."

Tôi một hơi nói hết lời thoại, hệ thống không nhịn được vỗ tay khen ngợi.

Nhưng Lương Tán lại đứng như tượng trước cửa phòng tắm, mắt nhìn thẳng tôi, không chớp.

Lâu sau, anh chỉ nói đúng một câu:

"Anh xin lỗi."

Trong lòng tôi thoáng rung động, liền bổ sung:

"Nhưng dù là vậy, em vẫn nguyện ở bên anh, và em tuyệt đối không hối hận."

Vừa nói xong, đôi mắt tựa như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ của anh lập tức lóe lên những tia sáng nhỏ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play