Hệ thống gấp gáp lên tiếng:
【Ký chủ, cô mà không theo cốt truyện sẽ thật sự phải khóc đấy.】
Tôi không nhịn được phản bác:
"Nhất định phải nói những lời khó nghe sao? Ý giống nhau, đạt mục đích là được mà."
【Mục đích của chúng ta là chèn ép nam chính, để sau khi cô rời đi, anh ta sẽ vì không cam lòng mà từng bước phấn đấu vươn lên.】
"Nhưng, chẳng phải anh ấy đã rất cố gắng rồi sao?"
"Mỗi ngày dậy sớm thức khuya làm ba công việc, về nhà còn phải chăm sóc tôi."
"Có khi nào là anh ấy chưa gặp được cơ hội của mình không?"
Hệ thống:
【Ký chủ, tôi khuyên cô đừng quá ngang bướng.】
4
Lương Tán cuối cùng cũng nghĩ cách gom đủ 3000 tệ, đích thân mang đến cho tôi.
"Sợ em thực sự có chuyện, anh đặc biệt xin sếp nghỉ hai tiếng."
Tôi cầm trong tay 3000 tệ, lòng chua xót khôn tả.
Hiện tại, Lương Tán đang làm việc tại một công ty tài chính, lúc rảnh rỗi thì làm quảng bá trực tuyến, tan làm lại đi giao đồ ăn.
3000 tệ này phải làm thêm hơn nửa tháng mới kiếm được, nhưng đến tay tôi, có lẽ chỉ đủ mua một bộ quần áo.
Cảm nhận được tâm trạng không ổn của tôi, Lương Tán xoa nhẹ mái tóc trên đỉnh đầu tôi, hỏi:
"Sao vậy?"
"Không có gì đâu, đã ra ngoài rồi thì đi dạo với em chút nhé."
Tôi vừa khoác tay Lương Tán vừa nghe hệ thống sắp xếp cốt truyện tiếp theo.
【Lát nữa hai người sẽ gặp một bạn học đại học, bạn này có bạn trai là con nhà giàu, lái chiếc xe sang trị giá mấy triệu. Nhìn thấy họ, cô sẽ cảm thấy bất công, sau đó về nhà cãi nhau với Lương Tán.】
Đúng như hệ thống nói, chưa đi được bao lâu chúng tôi gặp ngay cô bạn học đó.
Cô ấy ngồi trong chiếc xe sang cùng bạn trai, hạ cửa kính xuống chào chúng tôi:
"Đây chẳng phải là Giản Ngôn sao? Cậu vẫn còn ở bên Lương Tán à? Anh chàng nghèo kiết xác như anh ta nuôi nổi cậu không?"
Nói xong, cô ta nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.
Tôi tức giận mở miệng mắng lại:
"Liên quan gì đến cậu, lo cho tốt chuyện của mình đi."
Nghe xong, cô ấy không giận mà còn cười:
"Ồ, vốn định vì là bạn học mà giới thiệu anh trai của bạn trai tôi cho cậu, nhưng xem ra cậu cũng không cần rồi."
Nói xong bỏ lại một câu:
"Nghèo cũng đáng."
Hồng Trần Vô Định
Rồi đóng cửa kính, phóng xe đi mất.
Họ rời đi, tôi âm thầm quan sát nét mặt của Lương Tán. Không phát hiện điều gì bất thường, tôi mới nhẹ nhõm thở ra.
Không ngờ hệ thống lại bắt đầu phá bĩnh:
【Ký chủ, cô phải tức giận lên, sau đó nói một cách đầy phẫn nộ: Bạn trai người ta lái xe sang, anh có gì? Theo anh cả đời này cũng chẳng có ngày sung sướng.】
【Sau đó bắt đầu chiến tranh lạnh với Lương Tán.】
Tôi chẳng những không tức giận, còn cố ý chuyển đề tài:
"Lương Tán, anh mời em ăn món ngon nhé?"
Lương Tán nhìn tôi một lúc, trên mặt nở nụ cười:
"Được, hôm nay chúng ta ăn một bữa thật ngon."
Nói rồi đưa tôi đến một nhà hàng Âu.
Chỉ nhìn trang trí bên trong cũng đủ biết giá cả rất đắt đỏ.
Tôi kéo nhẹ tay áo Lương Tán, khẽ nói:
"Hay chúng ta đi ăn lẩu đi, chỗ này để khi nào anh tăng lương rồi mời em ăn."
Trong mắt Lương Tán lóe lên vẻ áy náy, sau đó ôm chặt tôi vào lòng.
"Xin lỗi, là anh vô dụng, ngay cả một bữa cơm cũng khiến em phải chần chừ. Em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng để em được sống tốt."
Tôi mỉm cười, nói:
"Được, em đợi anh, anh nhất định phải cố lên nhé."
Vừa dứt lời, trong đầu tôi vang lên tiếng rè rè.
Tiếp đó là giọng hệ thống đếm ngược:
【Số lần không làm theo cốt truyện đã hết, trừng phạt sẽ bắt đầu trong 3, 2...】
Không phải đã bảo nó nhắc tôi sao?
Rất nhanh, một luồng điện mạnh mẽ chạy qua cơ thể tôi. Tôi không kìm được hét lên một tiếng:
"A——"
Đau quá!
Lương Tán không biết tôi bị sao, hoảng sợ nhìn tôi:
"Ngôn Ngôn, em sao vậy? Đừng dọa anh..."
Hình phạt chưa kết thúc, tôi đau đến không nói nổi.
Chỉ thấy mắt Lương Tán đỏ hoe, trông cực kỳ đáng sợ.
"Anh đưa em đi bệnh viện, đừng sợ, có anh đây."
Tôi cố há miệng, rất muốn nói với anh ấy rằng tôi không sao, đau chút là hết, đừng tốn tiền oan.
Đáng c.h.ế.t thật, cái hệ thống khốn kiếp!