2
Bạn bè của tôi đến rất nhanh.
Ngoài những người bạn cùng phòng đại học, còn có một số bạn bè thân thiết khác.
Nhưng có một nhóm người dường như không hòa hợp lắm với bầu không khí trong phòng b ệ n h, vì bạn cùng phòng của tôi và họ có vẻ không ưa nhau lắm, bầu không khí căng thẳng thấy rõ.
Trong nhóm đó có một anh chàng rất đẹp trai, nhưng lại có vẻ mặt lạnh lùng, dường như cũng không có ý định thân thiết với những người khác.
Tôi cảnh giác nheo mắt, quan sát anh vài lần. Anh chỉ đứng đó, bình thản nhìn lại.
"Cậu không biết mình giỏi đến mức nào đâu!" Một người bạn bắt đầu kể lại chiến tích của tôi, khiến tôi phải rời mắt khỏi anh chàng đẹp trai.
"Ừm, rất giỏi."
"Mọi khi nhìn cậu yếu ớt thế mà uống mấy chén r ư ợ u xong, ba người cũng không cản nổi."
"Ừm, không cản nổi."
"Cậu cầm chai r ư ợ u rồi đi tìm tên cặn bã bắt cá hai tay kia..."
"Kết quả là cậu tìm nhầm người..."
Tôi: "..."
Chuyện xấu hổ thế này thật sự tồn tại sao?
"Cậu có biết mình đã tìm nhầm ai không? Cậu lại đi nắm cổ áo của trùm trường, một người nổi tiếng là không dễ đụng..." Giọng của bạn tôi chợt yếu đi.
Trùm trường? Trường đại học nào lại có trùm trường chứ? Cứ như trong tiểu thuyết vậy.
Nhưng bạn tôi nói nghe có vẻ rất thật, nên tôi cũng thuận theo câu chuyện:
"Ồ, thế là đ á n h nhau hăng quá rồi mình mất trí nhớ?"
Bạn tôi thở dài: "Không phải, là do cậu trượt chân rồi tự ngã."
Tôi: "..."
Tôi muốn nói mà không biết phải nói gì.
"Người đó không dễ đối phó đâu, nghe nói gia thế rất mạnh, đến cả lãnh đạo trường cũng không dám đụng vào anh ta..."
"Ôi, ghê gớm thế, vậy mình cũng là một anh hùng rồi."
Mặc dù đ á n h nhau chưa xong mà đã gục giữa đường.
Tôi không để ý âm lượng của mình, xung quanh đột nhiên im lặng, chỉ có anh chàng đẹp trai bật cười.
Bạn tôi lo lắng hạ giọng: "Dù sao thì cậu cũng nên cẩn thận, đụng vào anh ta rồi, sau này đừng mong được đi đường lớn."
"Vậy tôi đi đường nhỏ?"
Xung quanh vẫn im lặng, chỉ có anh chàng đẹp trai lại bật cười lần nữa.
Sau khi trò chuyện với bạn bè một lúc, tôi cảm thấy khá hơn, dù vẫn chẳng nhớ được cái gì.
Trong suốt quá trình đó, anh chàng đẹp trai ở góc phòng chỉ thi thoảng mỉm cười, không nói một lời.
Anh khoanh tay trước ngực, đứng đó, giống như một người ngoài xem cuộc vui.
Nhưng anh vẫn đẹp trai đến mức làm người ta khó chịu.
Tôi không kìm được mà liếc nhìn anh thêm vài lần.
Anh vẫn bình thản nhìn lại tôi. Nhưng lần này, anh hơi nheo mắt, khẽ ngẩng cằm một chút, nhếch môi nở nụ cười quyến rũ tôi.
Tôi không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Khoảnh khắc đó, muôn vật như bừng tỉnh, xuân về trên bản, trời ấm lên, cây cối xanh tươi, cỏ non mọc lên, các loài động vật nhỏ cũng tỉnh giấc, khắp nơi tràn đầy sức sống, một cảnh tượng tươi mới hiện ra.
Hoa cỏ nhìn thấy nụ cười của anh cũng phải ngại mà không dám nở.
Bạn tôi nhận ra ánh mắt của tôi, liền ghé sát lại nói:
"Cậu giỏi thật, mất trí nhớ rồi mà vẫn nhận ra..."
Quả nhiên, suy nghĩ của tôi rất đúng.
Tôi đập tay lên đùi, ngắt lời: "Tôi biết rồi! Anh là bạn trai của tôi đúng không!"
Bạn tôi: "?"
Anh chàng đẹp trai vẫn cười.
Mọi người trong phòng b ệ n h đều hít vào một hơi lạnh.
Thật buồn cười, mặc dù mất trí nhớ, nhưng bản chất nhìn người đẹp của tôi không bao giờ thay đổi.
Làm sao tôi có thể có một người bạn đẹp trai như vậy chứ, tuyệt đối không thể.
Đẹp thế này, chắc chắn không thể là bạn bè được.
Tuyệt đối không thể.
Bạn tôi len lén liếc nhìn về phía anh chàng đẹp trai, rồi ghé sát nói nhỏ: "Thật sự không phải, anh ta chính là..."
"Đúng vậy."
Anh chàng đẹp trai cười lên rất đẹp, đến nỗi nước dãi của tôi gần như chảy ra khỏi miệng.
"Tôi là bạn trai của em."
Mọi người trong phòng b ệ n h lại hít một hơi lạnh nữa.