1
Khi tỉnh dậy, đầu tôi đau như búa bổ. Mùi t h u ố c sát trùng trong phòng b ệ n h khiến tôi khó chịu.
"Dao Dao, con tỉnh rồi à!" Một dì xinh đẹp lo lắng cúi xuống bên cạnh tôi.
Tôi mơ hồ, cảm giác đầu óc trống rỗng.
"Ơ, cô là ai?"
Dì xinh đẹp: "?!"
Sau khi xác nhận vài lần, tôi vẫn ngơ ngác, không hiểu sao, dì xinh đẹp hoảng hốt gọi bác sĩ đến.
Cuối cùng, bác sĩ chẩn đoán tôi bị mất trí nhớ.
Dì xinh đẹp rất buồn, dì nói mình là mẹ tôi.
Tôi tin, vì dì ấy đẹp, mà lời của người đẹp thì có thể tin được.
Sau khi biết tôi bị mất trí nhớ, mẹ tôi bắt đầu luyên thuyên kể về quá khứ của tôi, từ mẫu giáo cho đến trung học, từ sự tuyệt chủng của khủng long cho đến thế kỷ 21.
"Bỏ đi," mẹ uống một ngụm nước để nghỉ giữa chừng, "Con nói cho mẹ nghe, sao đang yên đang lành lại đi đ á n h nhau với người ta làm gì?"
Lúc này tôi mới biết, tôi bị mất trí nhớ do đ á n h nhau.
"Nghe bạn con nói, là con ra mặt thay bạn cùng phòng vừa chia tay của mình đi tìm tên người yêu cũ khốn nạn để trút giận?"
"Thế xong đ á n h nhau mất trí nhớ luôn!?"
Tôi: "..."
Mẹ xinh đẹp à, con cũng không biết sao con lại bốc đồng thế nữa. Nếu mà biết trước, con đã chẳng nằm đây rồi.
"Thôi, lát nữa bạn bè của con sẽ đến thăm, con nghỉ ngơi trước đi."
Tôi gật đầu, đầu óc vẫn trống rỗng.