5,
Nghỉ ngơi được bốn mươi phút, sau đấy lại bắt đầu bận rộn.
Buổi chiều, Tư Diên phải gặp đến hầm r ư ợ u vang để gặp khách quý.
Thư ký Hàn đương nhiên phải đi, tôi cũng đi theo.
Ngồi trong chiếc Rolls-Royce, tôi nhẩm lại thông tin về ông lớn đó trong đầu.
Thư ký Hàn thì đang thảo luận với Tư Diên.
Đến khi xe từ từ tiến vào vườn nho phong cảnh như tranh vẽ…
Lúc này tôi mới cất chiếc máy tính bảng đi.
Tài xế mở cửa xe, tôi và thư ký Hàn xuống trước.
Khi Tư Diên xuống xe, tôi vẫn đang cúi đầu.
Đột nhiên nghe thấy…
"Tống Manh."
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm như của Tư Diên, nhịp tim như khựng lại.
"Vâng, tổng giám đốc."
Anh ấy cong môi cười, "Không cần lo lắng, cứ làm tốt việc của mình là được."
Nói xong, anh ấy bước về phía biệt thự.
Thư ký Hàn đ á n h giá tôi một lượt rồi cũng bước theo anh.
Tôi không dám nghĩ nhiều, công việc này không thể lơ là dù chỉ một giây.
Giống như môn hóa vậy, cúi đầu nhặt cái bút, ngẩng đầu lên thì mất gốc rồi.
Tư Diên và ông lớn trò chuyện trong phòng r ư ợ u, tôi và thư ký Hàn ngồi chờ bên ngoài, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc đến mức khiến tôi chán ghét.
"Tống Manh! Sao cô còn chưa hết hi vọng! Bám theo tôi đến tận nhà cơ à?!"
"Nhà anh??"
Tôi nhìn Trương Vũ, bạn trai cũ của tôi bước tới, bây giờ anh ta là bạn trai của chị họ Tống Nhụy Nhụy của tôi.
Ha!
Tôi nhìn quanh vườn nho xa hoa lộng lẫy, lại nhìn bộ vest Trương Vũ mặc trên người.
Hiểu rồi?!
"Hóa ra, khi ở bên tôi, anh giả vờ nghèo khổ à?!"
Chắc chắn Tống Nhụy Nhụy đã biết thân phận của Trương Vũ từ trước, nên mới cố tình c ư ớ p anh ta từ tay tôi!
Nhắc đến chuyện giả vờ nghèo, Trương Vũ vẫn mặt dày, không có chút hối lỗi nào.
Còn làm ra vẻ mặt đương nhiên!
"Đúng! Nếu tôi không giả vờ nghèo thì sao có thể phát hiện ra bản chất ham tiền của cô chứ?!"
Tôi tức giận nắm chặt nắm đ ấ m, tiến tới túm lấy cổ áo vest của anh ta.
"Tôi ham tiền?? Tôi ham tiền nên mới đi làm thêm để nuôi anh. Tôi ham tiền nên mới nhịn ăn nhịn uống để mua quần áo đắt tiền cho anh! Mau cởi bộ vest trên người anh ra! Trả lại cho tôi! Đó là tiền tôi làm thêm một tháng mới mua được!"
Trương Vũ tức đến tái mặt, nhanh chóng cởi áo khoác ném xuống đất, "Trả lại cho cô!"
Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Tôi gọi anh ta, "Này! Quần của anh cũng là tôi mua! Cởi ra trả tôi!"
Trương Vũ như đã bị tôi dồn đến bước đường cùng!
"Tống Manh! Cô muốn gì nữa! Một sinh viên nghèo như cô có tư cách gì đến trang viên này? Chắc là đi làm bồ nhí cho người ta rồi chứ gì? Tôi khuyên cô nên biết điều một chút, sau này gặp nhau còn dám nhìn thẳng vào tôi!"
"Cảm ơn! Tôi chỉ mong đời đời kiếp kiếp không bao giờ gặp lại kẻ cặn bã như anh!"