Trên thiên giới, tôi bật dậy khỏi giường.

Lảo đảo chạy tới trước màn hình tivi:

“Thành tích của tôi…”

Tư Mệnh cười toe toét:

“Chúc mừng nhé, tăng hạng năm bậc.”

Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài, ôm chầm lấy cậu ấy khóc rống lên:

“Sợ quá đi mất, lúc nhảy từ sân thượng xuống, đầu óc tôi không nghĩ được gì nữa.”

Cậu ấy xoa đầu tôi:

“May mà tôi phản ứng nhanh, kéo cô lên kịp thời.”

“Vậy thứ bị rơi xuống thành bãi bùn là gì…”

“Chỉ là quả bí đao thôi, yên tâm đi. Các tiểu tiên có cấp bậc thấp không nhận ra đâu, không cần lo bị Diêu Uyển phá đám nữa.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bạn bè xúm lại hỏi han:

“Lần này chắc sếp cô không dám mắng cô nữa chứ?”

“Không chắc đâu,” Tư Mệnh cười nhạt hai tiếng:

“Các cậu quên rồi à? Cô ấy vẫn còn đang bị hạ chú phải chếc, vẫn sẽ gặp xui xẻo một thời gian nữa.”

Hôm sau, mặt tôi tái nhợt, chạy ra khỏi nhà vệ sinh:

“Tôi hình như… có thai rồi.”

Mọi người im lặng nhìn tôi, rồi lập tức phá ra cười:

“Lê Lê, cô cũng biết đùa ghê ha… Ha ha ha, cô kiếm đàn ông ở đâu ra chứ?”

“Thời Nghiên đó.”

“Một người phàm? Sao có thể… Sinh sản cách ly, cô hiểu không?”

Tôi đặt que thử thai trước mặt, mọi người im lặng nhìn hai vạch đỏ.

Tư Mệnh nhíu mày:

“Phi lý.”

Họ đưa tôi đến phòng nhân sự.

Tiểu tiên quản lý biên chế đăng nhập vào hệ thống, trong mục “dân số tăng thêm” nhận được thông báo.

“Ồ, thật sự có thêm một mục mới.”

Cô ấy liếc nhìn bụng tôi:

“Mới mang thai à? Rẽ trái phía trước, phòng đăng ký quan hệ dân số, đóng tiền ở cửa sổ thứ hai.”

Tôi cứng người tại chỗ.

Tư Mệnh chống cằm, vẻ mặt nghiêm trọng:

“Cũng không trách được, tôi cứ thấy hướng đi của kịch bản có gì đó sai sai.”

Vẻ mặt cậu ấy càng ngày càng khó coi:

“Vì cả ba nhân vật chính đều không phải là con người.”

“…”

Tôi cay đắng:

“Vậy thì Thời Nghiên cũng là một vị thần tiên à?”

“Ừ.”

Ngay cả người vốn rất dễ dãi như tôi cũng phải lập tức hét lên:

“Vậy là tôi phải đi khắp thiên đình tìm cha cho đứa trẻ này hả? Tư Mệnh, cậu bẫy tôi rồi!”

Cậu ấy an ủi:

“Không sao đâu, thần tiên sinh con giống như… đi vệ sinh thôi ấy mà, chẳng có gì nguy hiểm cả, coi như cô góp phần tăng dân số của thiên đình đi.”

“Còn nữa, chẳng lẽ cô không muốn có một đứa trẻ giúp cô chạy thành tích à?”

Tôi nghĩ ngợi:

“Ừm, cũng không tệ lắm.”

Ngay hôm đó, tôi hí hửng xách về một đống sữa bột và nước giặt.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài lâu, hôm sau tôi đã ngồi trong phòng “Nhân duyên”, hỏi:

“Tại sao lại là tôi nữa vậy?”

Sếp cười hiền lành:

“Cô còn trẻ, chịu được vất vả. Mấy lão già chúng tôi đây xương cốt không còn tốt như hồi còn trẻ nữa, ngày ngày chạy tới Minh giới thì tiêu đời mất.”

Mặt tôi nhăn nhó:

“Tôi sợ lắm.”

“Sợ gì?”

“Nghe nói Diêm Vương rất hung dữ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play