6
Bọn bắt cóc đẩy tôi lên sân thượng và gọi điện cho Thời Nghiên.
"Bạn gái anh đang ở trong tay tôi, muốn cô ta sống thì mang tiền đến đây."
Tất cả mọi người đều im lặng.
Tôi: "Tư Mệnh, kết cục này hơi cũ rồi đó."
Tư Mệnh: "Miễn là có tác dụng là được." Cậu ấy không mảy may quan tâm. "Lê Lê cũng đã bị hạ chú phải chếc, kết thúc sớm đi, tránh để phát sinh rắc rối về sau."
Nửa tiếng sau, một chiếc limousine dài dừng ở trước nhà máy.
Cửa xe mở ra.
Thời Nghiên, mặc áo bệnh nhân, xuất hiện trong tầm mắt.
Cùng đi với anh ta, còn có thêm Diêu Uyển.
Tên bắt cóc ngơ ngác:
"Sao lại có thêm một người phụ nữ?"
Tôi không giải thích, vì kịch bản, tôi cắn răng khẳng định:
"Người anh ấy yêu là tôi, không cần nghi ngờ nữa."
"Cô gái à, cô đừng lừa tôi."
Tên bắt cóc giơ súng, chỉ vào phía xa:
"Cô nhìn kìa, hai người họ đang nắm tay nhau kìa."
Tôi ngẩng cao cổ:
"Anh cứ bảo anh ta mang tiền tới đây đi."
Tên bắt cóc lấy lại tinh thần, giận dữ hét lên, "Một triệu, nếu không thì tao sẽ giếc cô ta!"
Mấy ngày rồi không được gặp Thời Nghiên, anh ấy nhìn yếu hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn sắc bé như cũn.
Tôi nhìn anh, nước mắt rưng rưng.
Cổ tay thực sự hơi đau đấy nhé.
Thời Nghiên lạnh lùng nhìn tên bắt cóc, mở miệng:
"Tôi không có, anh hỏi cô ấy đi—"
"Buồn cười thật, ông chủ lớn như anh mà không có một triệu, lừa ai đấy?"
Hỏi là có buồn không, thật lòng là cũng có một chút.
Bạn “tồi” 1: "Đúng là đồ trai đểu mà!"
Tư Mệnh: "Lê Lê, ba phút cô nữa nhảy xuống đi."
Tôi: "Được thôi."
Nói xong, nhân lúc tên bắt cóc chưa kịp phản ứng, tôi bước một bước về phía trước.
Bọn chúng hoảng hốt, nhỏ giọng:
"Cô đừng nghĩ quẩn mà, bọn tôi không thật sự không muốn giếc cô đâu, quay lại đi."
Tôi đứng trên sân thượng, gió thổi lồng lộng.
Phía dưới, Thời Nghiên bình tĩnh đến đáng sợ.
Tôi hỏi Tư Mệnh:
"Cần nói lời trăn trối gì không?"
"Kiếp sau đừng gặp lại."
Được thôi.
Tôi gật đầu, lấy đà nhảy xa.
Thời Nghiên trầm giọng:
"Lê Lê, quay lại đi, đừng bước thêm nữa."
Tôi giả vờ như không nghe thấy, hít một hơi thật sâu, tự làm công tác tư tưởng cho bản thân:
"Không đau đâu, đúng không…"
Tư Mệnh: "Không đau đâu, chỉ là ảo ảnh thôi."
Mặt tôi tái nhợt, hai chân run rẩy.
Nhắm chặt mắt, nghe Tư Mệnh đếm ngược.
10s, 9s, 8s, 7s…
Đột nhiên, eo tôi bị siết chặt.
Tôi kinh ngạc mở mắt, phát hiện có một bóng đen hiện ra quanh eo mình.
Ở phía không xa, Diêu Uyển đứng sau lưng Thời Nghiên, ánh mắt lạnh lùng.
"Lê Lê! Cố gắng một chút—chưa đến giờ mà—"
Nhưng Diêu Uyển không cho tôi cơ hội, mạnh tay kéo một phát, tôi như một quả bí đao, mất trọng lượng, đầu hướng xuống rơi thẳng.
Gió thổi khiến môi tôi phồng lên.
Tôi mấp máy miệng, không rõ lời mà hét lên:
"Đồ tồi, kiếp sau tôi không muốn gặp lại anh nữa!"
Rầm!
Cả thế giới trở nên tĩnh lặng.