Câu này nghe mới dễ chịu một chút.

Hầm để xe ở đây toàn là siêu xe.

Có những chiếc xe phủ đầy bụi, chắc là nhà họ nhiều xe quá, không chạy hết nên để không dưới này.

Nhìn mà tôi chua xót trong lòng, cảm giác ghen tị như từng đợt sóng dâng trào, vừa cay đắng vừa khâm phục, lẳng lặng bước theo Ân Diên Thần.

Thang máy từ tầng hầm B2 đi lên, bên trong đã có một cô gái trẻ đứng đó.

Cô có khuôn mặt ngọt ngào kiểu hoa khôi, mái tóc dài đen bóng, cách ăn mặc vừa nhẹ nhàng lại rất tinh tế.

Cửa thang máy vừa mở, mắt cô gái lập tức sáng lên, ánh nhìn như bị hút chặt vào Ân Diên Thần, hoàn toàn không để ý đến tôi đang đứng sau anh ấy.

Ân Diên Thần ấn nút tầng 9.

Cô gái hít một hơi, lấy hết can đảm hỏi:

"Xin chào, tôi sống ở tầng 10. Chúng ta thường gặp nhau trong thang máy, tôi thấy có vẻ rất có duyên… Không biết tôi có thể xin WeChat của anh không?"

Ân Diên Thần nhìn số tầng đang nhảy, mặt không chút biểu cảm, giống như chẳng nghe thấy gì.

Tôi bối rối, không biết nên làm gì.

Nên tranh giành ghen tuông, làm ầm lên, hay tỏ ra rộng lượng, coi như không thấy?

Nhưng mà, Ân Diên Thần chẳng thèm liếc nhìn cô gái ấy dù chỉ một cái, có phải hơi thô lỗ quá không?

Tôi nhìn nụ cười trên mặt cô gái dần trở nên cứng đờ, đôi mắt sáng như sao của cô ấy cũng từ từ ảm đạm, dường như sắp rơi nước mắt.

Ôi không, tôi không chịu được cảnh mỹ nhân rơi lệ đâu!

Nhịn không nổi nữa, tôi lấy khuỷu tay huých Ân Diên Thần một cái:

"Cô ấy hỏi anh đấy."

Ân Diên Thần chớp mắt, cúi đầu hỏi tôi:

"Gì cơ? Ai?"

Tôi chỉ vào cô gái bên cạnh:

"Cô ấy muốn xin liên lạc của anh."

Ân Diên Thần liếc nhìn cô gái một cái, lông mày khẽ nhíu, giọng nói trầm thấp mang theo chút uy hiếp:

"Có người muốn xin cách liên lạc của bạn trai cô. Là một bạn gái đủ tiêu chuẩn, cô nghĩ mình nên làm gì?"

Tôi lập tức vỗ đùi, hiểu ngay ra, quay sang cô gái nói:

"Chị ơi, xin lỗi nhé. Tính tôi hơi nhỏ nhen, không cho phép bạn trai mình kết bạn WeChat với người khác giới."

Khóe môi Ân Diên Thần cong lên một chút, trông có vẻ rất hài lòng.

11.

Ân Diên Thần nhìn tôi bước vào căn "ký túc xá" xa hoa, nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Nếu cô không yên tâm, có thể đổi mật khẩu cửa. Tuy nhiên, tôi thì rất yên tâm với cô. Mật khẩu của tôi là 070306."

Tôi lập tức giơ tay lên làm động tác chào:

"Sếp gọi là tôi có mặt ngay!"

Sếp chủ động tiết lộ mật khẩu, không phải để kiểm tra tôi sao?

Sau khi thu xếp xong hành lý, tôi nằm dài trên chiếc sofa mềm mại, cầm điện thoại lướt mạng.

Chuông cửa vang lên. Tôi nhìn qua mắt mèo, rồi cung kính mở cửa:

"Bạn trai à, sao anh lại tự mình đến đây?"

Ân Diên Thần khẽ giơ tay lên, trong đó là một hộp cơm lớn:

"Tôi đến đưa cơm nhân viên cho cô."

Nghe vậy, tôi lập tức mở cửa, đón lấy chiếc hộp nặng trịch.

Trong mắt Ân Diên Thần lóe lên chút dịu dàng, rất nhanh rồi biến mất:

"Sợ cô ăn không đủ no, không có sức làm việc."

Hộp cơm có ba tầng.

Ngăn đầu tiên là bốn con cua biển lớn. Mai cua được mở sẵn, để lộ phần gạch vàng óng. Phần thịt cua đã được tách ra và sắp xếp gọn gàng trong các ngăn nhỏ, không hề dính chút vỏ nào.

Ngăn thứ hai là các món ăn gia đình: sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, cánh gà coca, cùng bông cải xanh và cải thìa.

Ngăn cuối cùng, một nửa là cơm, nửa còn lại là canh rong biển nấu tôm khô.

Cơm nhân viên này thật không tầm thường.

Tôi chưa từng thấy ai cẩn thận tỉ mỉ gỡ hết thịt cua như vậy, chỉ để chờ tôi thưởng thức.

Tôi lấy một miếng gạch cua bỏ vào miệng — đúng là có tiền thật tốt!

Bỗng nhớ ra phải cảm ơn nhà tài trợ lớn nhất của mình, tôi lấy điện thoại nhắn một tin:

"Anh tự làm à?"

Không ngờ, Ân Diên Thần như đang cầm sẵn điện thoại trong tay, lập tức trả lời:

"Ừ."

Tôi thấy mắt mình bỗng cay cay.

Người ta thường nói, những người giàu có không thiếu tiền, nhưng thiếu thời gian và tâm sức.

Ân Diên Thần là một người giàu như thế, ba mươi vạn chỉ là muối bỏ bể, nhưng sự chăm chút này thì sao?

Tôi nguyện gọi anh ấy là: Ông chủ thần thánh!

Cho tôi làm công việc bạn gái này cả đời cũng được!

Kiêm luôn tài xế!

Không một lời oán hận!

12.

Lúc 10 giờ tối, Ân Diên Thần nhắn tin cho tôi:

"Ngủ chưa?"

"Tất nhiên là chưa."

Tôi đợi một lúc, thấy không có phản hồi gì thêm, liền hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

"Tôi đọc trên mạng nói rằng, các cặp đôi yêu nhau khi đi ngủ thường gọi điện thoại giữ kết nối với nhau…"

Nhiệm vụ bạn gái đến rồi!
Tôi lập tức tinh thần phấn chấn, gọi điện thoại cho anh, giọng ngọt ngào như mật:

"Alo~~ Thần bảo bối~~ Anh nhớ em rồi đúng không?"

Chắc chắn Ân Diên Thần đã rùng mình một cái, rồi tỏ rõ sự khó chịu:

"…Cô không thể nói chuyện bình thường được à?"

Đây là giọng đáng yêu chính tông đấy, anh đúng là không biết thưởng thức gì cả!

Tôi hỏi:

"Anh ngủ có ngáy không?"

"Không."

"Anh có nghiến răng không?"

"Không."

"Anh có nói mớ không?"

"…Cô nói nhiều quá. Tiền kiếm đủ rồi hả?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play