"Kỳ tỷ, chị đường đường là chính thất được tám kiệu rước về, so đo với cái loại tiểu tam làm gì? Anh Lý trẻ trung tài giỏi, chẳng phải tốt hơn mấy lão già hói đầu, hôi miệng, bụng phệ kia sao? Chị nhìn nó giờ đắc ý thế thôi, vài bữa nữa bị bụng to rồi bị đá, lúc đó muốn khóc cũng không tìm được chỗ đâu."
Tôi đập bàn cái rầm:
"Các người mà nói thêm một chữ, tôi kiện các người tội phỉ báng bây giờ!"
Diêm Kỳ càng được nước lấn tới:
"Tôi cứ nói đấy, loại tiểu tam dựa dẫm vào ông già nhà giàu, không biết xấu hổ!"
Câu nói này làm tôi tức nghẹn.
Tôi bước tới gần cửa sổ, ngó xuống chiếc Rolls-Royce, hét một tiếng:
"Anh Thần!"
Ân Diên Thần nghe tiếng gọi liền thò đầu ra khỏi cửa kính xe.
Vừa nhìn thấy gương mặt đó, nam nữ trong phòng đồng loạt hít một hơi lạnh.
Một vẻ đẹp áp đảo tất cả mùa xuân trong vườn.
Tôi ngồi xoay một vòng trên ghế làm việc, bắt chéo chân, cố tình để lộ đôi boot Roger Vivier mà Ân Diên Thần mua cho:
"Dựa dẫm vào đại gia thì sao nào?"
Đúng lúc đó, Ân Diên Thần bước vào cửa chính, ánh mắt hoàn toàn phớt lờ những ánh nhìn soi mói xung quanh, đi thẳng tới chỗ tôi.
Tôi giơ tay chỉ về phía Ân Diên Thần, nói từng chữ:
"Nhìn đi! Mấy người nhìn đi! Đại gia nhà tôi đây này! Anh ấy hói chỗ nào, béo ở đâu, già hồi nào?"
... Toàn bộ văn phòng im bặt.
Tôi đối mặt với họ, nghiêm giọng nói:
"Mấy người có thể sỉ nhục nhân cách của tôi, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm mắt nhìn của tôi!"
Vừa dứt lời, Ân Diên Thần đã dừng chân ngay bên cạnh tôi.
Tôi lập tức khoác tay anh ấy, cười tươi rói:
"Anh Thần, màn trình diễn của em anh có hài lòng không?"
Danh tiếng của "kim chủ", tôi nhất định phải bảo vệ tốt.
Anh khẽ gõ vào trán tôi, cười nhạt:
"Thưởng thêm một tháng tiền tiêu vặt."
"Dạaaaa~~"
Diêm Kỳ và mấy người còn lại nghẹn lời, nhìn tôi với ánh mắt đầy lúng túng, như thể nuốt phải cái gì không trôi.
Đúng lúc này, tất cả bỗng nhiên đổ dồn ánh mắt ra phía sau tôi. Quản lý nhỏ giọng, rụt rè gọi:
"Lâm tiểu thư, cô đến rồi."
Tôi quay lại theo ánh nhìn của họ.
Đứng đó là một mỹ nhân dáng người mảnh mai, đôi chân dài thẳng tắp, toàn thân toát lên vẻ sang trọng còn hơn cả tôi. Giọng cô ấy lạnh lùng vang lên:
"Nghe nói, hôm nay có người tới gây rối?"
Ân Diên Thần và tôi đồng loạt quay người.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt “kim chủ” và "Lâm tiểu thư" nhìn nhau thoáng thay đổi.
Lâm tiểu thư, tên đầy đủ là Lâm Hi Hi, chính là tổng giám đốc của chi nhánh này.
Tôi đột nhiên nhớ tới mấy chữ vừa đọc được trên mạng: Lâm thị Lục Phong – huỷ hôn.
7.
"Anh Diên Thần?"
Ân Diên Thần và Lâm Hi Hi vẫn nhìn nhau chằm chằm, tôi gọi anh ta mấy tiếng liền nhưng Ân Diên Thần không nghe thấy.
Lâm Hi Hi là người đầu tiên dời ánh mắt. Cô ta liếc tôi từ trên xuống dưới với chút khinh thường, hỏi:
"Ân Diên Thần, đây thật sự là bạn gái của anh?"
Ánh mắt Ân Diên Thần lạnh như băng, chỉ khẽ gật đầu, hơi mấp máy môi, như phát ra một chữ:
"Phải."
Nhưng dường như âm thanh ấy bị chặn lại trong lồng ngực, không thể thốt ra.
Tôi lập tức nhận ra bầu không khí này không ổn chút nào.
Lâm Hi Hi nở nụ cười đầy quyến rũ, ánh mắt cô ta lóe lên một vẻ khó lường:
"Cô gái này, bất kể dáng người hay khuôn mặt, đều khá giống tôi đấy."
Tôi mỉm cười, thản nhiên đáp:
"Tổng Lâm quá khen, quá khen rồi."
Lâm Hi Hi thấy tôi không bị khiêu khích, sắc mặt cô ta thoáng thay đổi.
Ân Diên Thần lúc này cũng khẽ nhếch môi cười, nhưng rất nhạt.
Cô ta cười khẩy một tiếng, nói như thể giễu cợt:
"Có vẻ, sở thích của anh Thần không thay đổi nhiều nhỉ. Nhưng cẩn thận đấy, truyền thông mà biết có thể lại đồn đại anh vì bị từ hôn, kích động mà tìm một bản sao giả của nhà họ Lâm."
Nụ cười của Ân Diên Thần lập tức biến mất, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Tôi chỉ tay về phía Lâm Hi Hi, bình tĩnh đáp:
"Cô nói thế là không đúng rồi nhé. Tôi đây là hàng chính hãng của họ Lâm, chẳng lẽ trên đời này chỉ có nhà cô mới được họ Lâm thôi sao?"
Nụ cười của Lâm Hi Hi càng đậm hơn, ánh mắt ẩn chứa sự sắc bén:
"Gia cảnh nhỏ nhoi thì đương nhiên chẳng ngại vấn đề sức khỏe phải giấu kín của anh Ân, đúng không?"
Chết tiệt!
Dám xúc phạm đến kim chủ của tôi, tôi không thể nhịn.
Tôi lập tức lao vào giữa hai người, khom người ôm ngực, làm bộ như cực kỳ đau khổ rồi lớn tiếng:
"Oẹeee~!"
Ánh mắt của cả hai người đều thay đổi ngay lập tức.
Ân Diên Thần còn hốt hoảng đến mức vội vàng đỡ lấy tôi.
Tôi thuận thế ngã vào lòng anh ấy, giọng nói yếu ớt đầy ủy khuất:
"Anh Thần… em bị cô ta làm cho buồn nôn đến mức sắp nôn mất rồi, chúng ta về nhà nhanh thôi."
Sắc mặt Lâm Hi Hi thay đổi rõ rệt:
"Ân Diên Thần! Anh dám!..."
Tôi đặt tay lên bụng, giả vờ như vô cùng đáng thương mà nói với Ân Diên Thần:
"Thần ca ca, anh nghe này, bé con đang nói đói rồi…"
Vẻ mặt kiêu ngạo của Lâm Hi Hi biến mất hoàn toàn, thay vào đó là cơn tức nghẹn không nói nên lời.
Tôi tranh thủ tiếp tục:
"Lâm Tổng, hôm nay tôi đến đây để làm thủ tục thôi việc. Nếu không bảo đảm được quyền lợi của tôi, tôi sẽ phải nhờ đến trọng tài đấy. Dù sao tôi cũng là một bà bầu mà…
Oẹee~!"
Lâm Hi Hi đứng đó, người khẽ run lên, giọng lạnh tanh:
"Đưa tiền bồi thường cho cô ta, sau này tôi không muốn thấy cô ta nữa."
Nói xong, cô ta xoay người bỏ đi, không thèm nhìn lại.
Kết thúc, tôi rời khỏi công ty dưới ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ nhân viên.