Với tài năng của Tạ Chiêu, chỉ cần thời gian, hắn nhất định sẽ được phong hầu bái tướng, nếu thật sự làm phò mã của ta, e rằng về sau chỉ có thể đảm nhận những chức vụ nhàn tản mà thôi.
Tay nghề của Lưu ma ma cho dù đặt ở đâu cũng được coi là thượng thừa, nhưng Tạ Chiêu chưa bao giờ mang nó bên mình. Ta nghĩ rằng ta đã hiểu được ý tứ của hắn.
Chẳng bao lâu sau, ta đã đến tuổi gả chồng, hoàng huynh thay ta chọn mấy công tử thế gia mà huynh ấy cho là rất tốt để ta lựa chọn, nhưng ta đều từ chối. Hoàng huynh hỏi ta có phải đã có người trong lòng không, ta vừa ăn móng heo nướng gói từ phủ tướng quân về vừa đáp, ta không có cái dục vọng tầm thường ấy.
Hoàng huynh chỉ nghĩ ta nói đùa, muốn ở lại với huynh ấy thêm vài năm nữa. Khi huynh ấy chợt nhận ra chuyện không đúng thì việc hôn nhân của ta đã trở thành vấn đề đau đầu, ngay cả tiểu thái tử cũng mưa dầm thấm đất, học đòi lải nhải với ta.
Ta nghe mà phiền lòng, thu dọn đồ đạc chạy đến chỗ Bùi Huyên ở tạm. Đúng lúc đó, Bùi Minh đang dẫn binh bên ngoài cũng trở về kinh, liền thường xuyên dẫn ta và Bùi Huyên ra ngoài chơi.
Hoàng huynh sai người truyền ta hồi cung, nói rằng hành vi như thế là không hợp quy củ, vừa nghĩ đến ma chú giục cưới của huynh ấy, ta lập tức từ chối. Nhưng bất ngờ thay, hoàng huynh lại thay đổi ý định, bảo ta cứ ở lại bao lâu tùy thích.
Ta cứ ngỡ huynh ấy đổi tính vì giận ta rồi, liền vội vã hồi cung, nào ngờ lại nghe thấy huynh ấy và thái tử tranh luận.
Hoàng huynh thản nhiên nói: “Muội muội của trẫm, trẫm tất hiểu rõ, Lạc An nàng hẳn là có ý với Bùi tiểu tướng quân.”
Thái tử thì cuống quít gáy lên như bồ câu: “Cô cô của con, con cũng hiểu chứ! Rõ ràng cô cô thích Thái phó Tạ Chiêu kia mà!”
Hoàng huynh điềm nhiên đáp: “Cảnh Thần, đừng tưởng phụ hoàng không biết con muốn Tạ Chiêu làm cô phụ của mình để hắn không nghiêm khắc với con nữa - trẫm nói cho con rõ, đừng mơ!”
Thái tử rưng rưng nước mắt: “Nhi thần một lòng một dạ mong cô cô được hạnh phúc, sao phụ hoàng có thể nghĩ xấu cho nhi thần như vậy?”
Đang đối đầu gay gắt, họ chợt phát hiện ta đang lấp ló phía sau rèm hóng chuyện, liền kéo ta ra chất vấn, hỏi ta rốt cuộc thích ai. Ta khẽ khoát tay, đeo túi hành lý trên lưng, tỏ vẻ thần bí rồi lại lần nữa rời khỏi hoàng cung.
Nghe đâu thái tử lần này kiên quyết đối chọi với hoàng huynh. Ta nghĩ, đứa trẻ này đến tuổi nổi loạn sớm ghê!
Nổi loạn thì nổi loạn, nhưng ngươi đừng cứ ba ngày lại gửi thư làm phiền ta được không, nếu giỏi thì đấu với phụ hoàng ngươi ấy.
Thái tử viết trong thư ra trò đáng thương và ấm ức lắm:
"Cô cô, người mau hồi cung đi, không có người phân tán sự chú ý của Thái phó, ta khó sống quá, hu hu…”
Quả thật như lời hoàng huynh nói, hiểu con không ai bằng cha.
Ta vung bút trả lời—---:
“Bổn cung lạc bất tư Thục*.”
(*)Lạc bất tư Thục: vui quên trở về; vui quên nước Thục (Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng ‘lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa)