“Đã hạ sốt rồi, nhưng bệnh viện nói tốt nhất là đi truyền nước thêm hai ngày nữa.”
“Hạ sốt rồi thì tốt...” Chị Từ thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại mỉm cười hỏi cô bé đang được Lục Bình Châu bế ở trong lòng: “Lúc Trình Trình truyền nước có khóc không thế?”
Đến tận sáu giờ bốn mươi phút hơn Trình Trình mới hoàn toàn tỉnh táo, cô bé đã không còn nhớ chuyện mình gào khóc lúc mũi kim đâm vào da thịt, còn về việc cô bé ngân ngấn nước mắt r*n rỉ đòi ăn kẹo sau khi tỉnh dậy cũng được cô bé lựa chọn phớt lờ.
Vì vậy, khi Trình Trình trả lời giọng nói của cô bé vô cùng dõng dạc: “Không ạ! Khi cháu truyền nước có nhiều người khóc lắm, nhưng cháu không khóc!”
Chị Từ kinh ngạc nói: “Trình Trình dũng cảm như vậy sao?”
“Vâng ạ!” Trình Trình gật đầu thật mạnh, ưỡn ngực tự hào.
Trình Mạn: “...” Được rồi, con bé vui là được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play