Những người nảy ra ý tưởng này cũng không phải đều chạy theo việc bán đồng hồ. Dù sao họ cũng không biết sửa đồng hồ, hơn nữa có người giỏi ở lĩnh vực khác. Nhưng trong đám đông, chắc chắn sẽ có người nhắm đến việc kinh doanh này, họ bắt đầu tính toán xem trong số những người mình quen biết có ai biết sửa đồng hồ không.
Trình Mạn và Trình Lượng không mấy để ý đến ý đồ của bọn họ. Trong kì nghỉ hè này, mỗi ngày cô đều ra ngoài bày hàng bán, mỗi lần bán đều thu lại được cả trăm tệ, chỉ cần người khác để ý một chút là biết chuyện thôi.
Hiện tại không có nhiều người bán đồng hồ cũ vì số người biết sửa chữa không nhiều. Nhưng việc này có thể học được, cùng lắm là đến cuối năm nay, số người làm nghề này sẽ tăng lên. Có thêm bọn họ cũng chẳng sao mà thiếu bọn họ cũng không ảnh hưởng nhiều.
“Thay vì lo lắng những chuyện đó, không bằng lợi dụng thời cơ hiện tại để bán nhiều đồng hồ hơn để kiếm thêm tiền.
Bởi vậy sau bữa trưa, Trình Lượng bèn mang cơm đến chỗ Phương Giang tiếp tục làm việc. Ngược lại, Trình Mạn lại không vội ra ngoài. Một đến hai giờ chiều là lúc mặt trời nóng nhất, cô ở nhà bật quạt cho đến gần 3 giờ mới cùng Lục Bình Châu ra đường bày hàng.
Hai người cũng không đến khu tập thể của nhà máy thép, nơi đó quá xa, đến đó rồi lại không kịp về ăn tối. Họ đến khu tập thể của cán bộ viên chức gần nhà hơn, Trình Mạn nghĩ đã lâu không đến đó bày hàng, hôm nay đi qua có thể bán nhanh hơn chút.
Kết quả đúng như cô nghĩ, cô mang theo tám chiếc đồng hồ qua đó. Ban đầu nghĩ sẽ bán được trong hai tiếng nhưng có lẽ ngày chủ nhật đông người hơn, hoặc là nhiều người đã muốn mua đồng hồ cũ từ lâu, họ mới treo biển ra thì đã có một bà cụ gọi theo hơn hai mươi người tới, tám chiếc đồng hồ hoàn toàn không đủ bán...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play