Trình Mạn ngạc nhiên, nhìn lên trời, bị ánh mắt trời làm cho chói mắt mới nhớ đây là giữa trưa, không nhìn ra được mặt trời mọc đằng Đông hay đằng Tây, chỉ đành xoa mắt, hỏi: “Sao hôm nay hai người lại tới đây ăn cơm?”
Trình Lượng cười xấu xa: “Anh nghe nói sáng nay em và Bình Châu tới cửa hàng kiều hối mua đồ mà? Anh lớn thế này rồi mà chưa từng đến đó đâu, nơi đó trông thế nào?”
Trình Mạn nghe thì hiểu, hai người này tới chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thôi. Cô vừa đi vào nhà vừa nói: “Cửa hàng kiều hối không khác hợp tác xã cung ứng là bao, có hai tầng, mỗi tầng gần hai trăm mét vuông, nhưng hàng hóa trong đó nhiều hơn, đặc biệt là mấy món đồ lớn như tủ lạnh, máy giặt, được xếp vào một quầy.”
Trình Lượng nghe vậy thì hơi thất vọng, anh ấy còn cho rằng cửa hàng kiều hối phải rất lớn chứ, kết quả lại chỉ như hợp tác xã cung ứng thôi. Nhưng mà anh ấy vẫn tò mò, hỏi tiếp: “Có phải trong đó có rất nhiều hàng nước ngoài không?”
Trình Mạn gật đầu nói: “Có rất nhiều đồ nhập khẩu, nhưng đều rất đắt, một hộp sô cô la cũng mất hai ba chục.”
Dù hai năm qua kiếm được nhiều tiền, nhưng anh ấy đã tiết kiệm gần ba mươi năm rồi, mức chi tiêu không tăng quá nhanh. Trình Lượng không khỏi than vãn: “Đắt thế á?”
“Giá đó đã là rẻ rồi á, đồ điện thì đắt hơn, một cái tủ lạnh phải hai ba ngàn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play