Trình Mạn cũng không hiểu rõ lắm, hàm hồ nói: “Là thứ có trong đồ ăn thừa đó, đồ ăn để càng lâu thì hàm lượng càng lớn, quá liều thì dễ ngộ độc thực phẩm, còn gây ung thư nữa.”
Thật ra Trình Mạn biết không nói liều lượng chỉ nói kết quả là nói chơi thôi, cũng biết hàm lượng axit nitric trong đồ ăn thừa không cao đến thế, thường ngày rất ít khi bị ngộ độc thực phẩm vì nó, nhưng để loại bỏ suy nghĩ của Lục Bình Châu, cô cũng không quản được nhiều như thế.
Quả nhiên, Lục Bình Châu nghe xong thì im lặng. Trình Mạn nói: “Thế nên, có mua được tủ lạnh thì cũng không mua.”
“Ti vi thì sao?”
“Thôi, cũng chẳng có mấy đài truyền hình cả, mang cái máy lớn như thế về nhà, một ngày hai mươi tư tiếng, hai mươi tiếng chỉ để trưng bày, mua nó còn không bằng mua đài.”
Đây là lời thật lòng của Trình Mạn, cô từng chơi máy tính, từng dùng điện thoại, nên không có hứng thú với ti vi.
Theo cô thấy, ít nhất cũng để tám chín năm nữa hẵng mua ti vi, khi đó chất lượng truyền hình màu đã tăng lên, cũng có nhiều đài truyền hình hơn bây giờ, mà nhà nước cũng bắt đầu thả lỏng hạn chế những bộ phim võ hiệp Hồng Kông rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT