Vương Thu Mai nói: “Nói thế cũng vì đâu phải cha mẹ không có tiền, trong nhà cũng đâu phải có mình con, để con và Bình Châu mua quần áo mới cho cha mẹ mãi thì sao được?”
Trình Mạn nói: “Vậy thì mẹ tự mua đi, hoặc là bảo anh cả anh hai con mua cho cha mẹ, nếu mẹ không mặc quần áo cũ từ năm này qua tháng nọ thì con sẽ không nhắc chuyện mua quần áo cho cha mẹ mãi như thế.”
Cô vừa dứt lời Trình Lượng đã bước vào, anh nghe thấy đoạn cuối câu nên hỏi: “Mua quần áo mới gì cơ?”
Trình Mạn kể lại cuộc hội thoại vừa rồi một lần, Trình Lượng nghe xong thì nhìn kỹ quần áo trên người Vương Thu Mai mới phát hiện áo sơ mi màu xám trên người bà đã giặt tới bạc màu, trong ấn tượng, hình như bà đã mặc bộ quần áo này rất lâu rồi.
Cha anh ấy cũng vậy, bình thường luôn mặc hai bộ quần áo kia, còn hay lấy đồng phục đi làm để mặc tạm.
Nghĩ vậy Trình Lượng nói: “Mạn Mạn nói đúng, đúng là cha mẹ nên mua thêm hai bộ quần áo rồi, lần này không cần Mạn Mạn trả tiền, để con trả.”
Trình Mạn nghe thế thì cười: “Anh nói hay lắm, mẹ khách sáo với con thì thôi chứ đừng khách sáo với anh hai làm gì, hồi hè anh ấy lời nhiều tiền lắm đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT