Chủ nhật của tuần đi làm đầu tiên, Vương Phương được nghỉ nên về thăm con gái, Lục Bình Châu cũng đạp xe chở Trình Mạn về khu tập thể của công nhân viên chức.
Mặc dù Vương Thu Mai hay khuyên bọn họ, bảo bọn họ là đừng tiêu xài phung phí, lúc về không cần mang đồ về đâu, nhưng lần này hai vợ chồng lại không nghe lời, tới hợp tác xã cung ứng để mua chút bánh ngọt trái cây mang về.
Đến nhà họ Trình để Vương Thu Mai thấy, quả nhiên lại là một đợt càm ràm.
Nhưng lần này Trình Mạn không sợ, cười hì hì nói: “Hồi nghỉ hè con kiếm được tiền mà, mua tí bánh ngọt trái cây có đáng là bao, con còn bàn bạc với Bình Châu là mua cho cha mẹ mỗi người một bộ quần áo đấy.”
Vương Thu Mai vừa rửa táo vừa nói: “Mẹ và cha con đã bước một chân vào quan tài rồi, còn mua quần áo mới làm gì nữa!”
Trình Thụ Vĩ không thích nghe mấy lời như thế, nói: “Bước một chân vào quan tài gì chứ? Cơ thể tôi còn khỏe mạnh lắm, sống thêm năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.”
“Như ông? Mà đòi sống thêm năm mươi năm?” Vương Thu Mai tỏ vẻ khinh thường: “Ông cai thuốc lá trước đi rồi lại bốc phét nhé?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play