Chỉ là mỗi ngày trời còn chưa sáng anh đã phải ra cửa, buổi tối trở về đến nhà cũng đã gần bảy giờ, bữa tối của bản thân còn phải chuẩn bị trong vội vàng, cho nên anh cũng không rõ lắm hằng ngày căng tin trường đại học Lâm Giang bán những món gì, có dinh dưỡng hay không, nên anh cũng chưa nghĩ ra giải pháp.
Nay lại nghe Trình Mạn nói vậy, anh liền hỏi: “Là vì cơm nước căng tin rất khó ăn sao?”
“Cũng có lý do đó…” Dù Trình Mạn biết là mình thèm ăn, nhưng cô không muốn thừa nhận chút nào, thế là cô liền kiếm một lý do đầy chính đáng nói: “Nhưng chủ yếu vẫn là vì nghĩ cho con nhỏ, không phải tuần trước lúc kiểm tra bác sĩ đã nói rồi sao? Bảo em phải chú ý cơ thể, đảm bảo lượng dinh dưỡng hàng ngày, đồ ăn ở căng tin chúng em… Ừm, dinh dưỡng gì thứ đấy chứ.”
“Đây đúng là một vấn đề…” Lục Bình Châu suy tư, sau một lát thì hỏi: “Em tính đi đâu tìm người?”
Trình Mạn nghĩ đến mấy chục năm sau tiền gửi ngân hàng đều sẽ nằm gọn trong điện thoại và thẻ ngân hàng, ra ngoài có cầm ví trong tay cũng chẳng sợ bị người cướp giật.
Hơn nữa chuyển khoản bằng thẻ ngân hàng còn có tin nhắn nhắc nhở, dù thẻ có bị trộm thì cũng có thể kịp thời báo mất giấy tờ, sẽ không bị thiệt hại bao nhiêu.
Hơn nữa còn có thể lắp camera trong nhà, kiểm tra bất cứ lúc nào, có mời người xa lạ làm bảo mẫu thông qua công ty môi giới thì cũng không nguy hiểm mấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT