Sau khi ợ một cái, Tiết Ninh tỉ mỉ lau miệng, dùng pháp thuật làm sạch khăn tay rồi cất đi, đứng dậy vào nhà thu dọn bát đũa của Tần Giang Nguyệt.

Nhưng có chút bất ngờ, cũng không phải là quá bất ngờ, đó chính là Tần Giang Nguyệt chẳng ăn gì cả.

Bát đũa ngay ngắn đặt trên bàn, những chiếc sủi cảo nóng hổi ban nãy giờ đã nguội.

Hắn đã tựa vào đầu giường, tay cầm một cuốn chỉ thư, nhìn rất chăm chú.

Rõ ràng hắn biết nàng vào nhưng không cho nàng một ánh mắt nào, Bạch Nguyệt Quang luôn ấm áp lịch sự trước mặt nàng giờ lại có chút đặc biệt lạnh lùng.

Cũng không phải không thể hiểu được, trong nguyên tác hắn cũng từng lạnh mặt với nữ chính muốn đến chăm sóc, mục đích là để nàng ta biết khó mà rút lui.

Một người luôn ấm áp đột nhiên lạnh lùng, có bao nhiêu sức mạnh cũng có thể tưởng tượng được.

Nhưng Tiết Ninh không cảm thấy bị đe dọa chút nào.

Nàng nhíu mày đi vào, ngược lại có chút tức giận.

Thấy người lãng phí lương thực, phải làm sao bây giờ?

“Sao không ăn?” Nàng không hiểu: “Hiện tại cần phải ăn mới được, chẳng lẽ ngươi khinh thường tài nấu nướng của ta sao?”

Nàng đưa tấm đĩa lên: “Nói thật, thật sự rất ngon, ta đã ăn hết rồi, nếu có thêm ít giấm để chấm chắc chắn sẽ càng thơm lừng đúng không?”

Thức ăn ngon đã đến ngay trước mắt, Tần Giang Nguyệt cuối cùng cũng đặt cuốn sách xuống.

Hắn mặc áo đen, tóc đen, mặt tái nhợt nhẹ nhàng ngước mắt nhìn nàng một lúc, từ từ hỏi: “Ngươi ăn hết rồi ư?”

Tiết Ninh gật đầu: “Ừ, có vấn đề gì sao?”

Nàng đẩy đĩa lên phía trước, tỏ ra hung dữ đã thành quen: “Ăn nhanh lên, hoặc là tự ăn, hoặc là ta nhét vào miệng, chọn một trong hai.”

Tần Giang Nguyệt không chọn cái nào cả.

Hắn để sách sang một bên, đôi tay bình tĩnh đặt xuống: “Ngươi dùng gì để làm sủi cảo này?”

Tiết Ninh sững sờ một chút: “… Chỉ là bột mì và linh thực thôi.”

“Hai linh thực đó, ngươi biết chúng là gì không?”

“Ở trên Cô Nguyệt Phong, không độc, chỉ có lợi không hại, có thể yên tâm mà ăn.”

“Đúng vậy.” Tần Giang Nguyệt hơi nghiêng đầu, tóc mai phất phơ, đôi mắt trong veo như ngọc bích chăm chú nhìn nàng: “Vậy ngươi có biết những dược liệu mà ngươi vừa ăn được làm từ gì không?”

Tiết Ninh không nói gì.

Tần Giang Nguyệt: “Ngươi không biết.”

Tiết Ninh cảm thấy mình bắt đầu nóng lên.

Nàng đỏ mặt tía tai, tựa như bị Tôn Ngộ Không nhập thể, khó chịu muốn gãi đầu gãi tai.

“Ngươi muốn nói gì, đừng vòng vo nữa.”

Nàng nóng lòng thúc giục, hơi thở đều mang theo hơi nóng, Tần Giang Nguyệt cách nàng không xa, thân thể lại lạnh, cảm nhận rất rõ ràng với nhiệt độ này.

Hắn khẽ nhíu mày, trên người có loại khí chất mệt mỏi nhưng tao nhã.

Cảm giác mệt mỏi ấy như thấu hiểu tất cả, chán chường tất cả.

“Vạn vật tương sinh tương khác, dù là vật tốt cũng không thể dùng tất cả cùng một lúc.”

… Hiểu rồi.

Chính là ăn uống nhầm thuốc rồi.

Vòng vo tam quốc một hồi, cơ thể nàng không ổn chính là do ăn quá nhiều đan dược chữa thương lẫn lộn, lại ăn phải linh thực tương khắc.

Tiết Ninh mặt mày thay đổi, nhìn phản ứng của Tần Giang Nguyệt, chắc chắn nàng không đến nỗi chết ngay lập tức, nhưng chắc chắn sẽ khổ sở một thời gian, có lẽ chỉ cần chịu đựng qua được lúc thuốc phát tác là sẽ ổn.

“Chẳng phải ngươi không ăn đan dược đó sao.” Tiết Ninh vòng vo một cái, nhìn chằm chằm hắn: “Điều này lại không liên quan gì đến ngươi, đừng lẫn lộn.”

Nàng đẩy đĩa ra phía trước một cách thô bạo: “Hóa ra ngươi chờ để ta tự tay cho ngươi ăn à? Được thôi, không phải không thể…”

Nói đến đây, chưa kịp thực sự hành động, cuối cùng Tần Giang Nguyệt đã nhận lấy đĩa.

Hắn nhìn nàng với vẻ suy tư, dường như cũng không ngờ tới rằng tới lúc này rồi mà nàng vẫn còn nhớ đến việc hắn chưa dùng bữa tối.

 “Lát nữa ta sẽ quay lại kiểm tra.”

Tiết Ninh khí thế bất phàm để lại một câu nói đủ sức thuyết phục mấy tiểu hài tử rồi chạy ra ngoài.

Nàng cảm thấy tình hình của mình ngày càng trở nên xấu đi, không muốn lộ ra vẻ ngoài lúng túng trước mặt người khác nên đã chạy ra ngoài tìm một góc khuất để cuộn người lại.

Góc khuất này không có nhiều ánh sáng, tối om, rất yên tĩnh và mát mẻ, thực sự đối lập với cảm giác nóng bức trên người nàng.

Tiết Ninh liên tục đổ mồ hôi, trái tim đập nhanh đến mức gần như nhảy ra khỏi cổ họng, ngoài ra hình như không có điều gì quá khó chịu cả.

Tầm nhìn của nàng bắt đầu trở nên mơ hồ, theo thời gian, góc khuất vốn rất mát mẻ cũng trở nên nóng bức.

Tiết Ninh kéo nhẹ áo của mình, dù sao ở đây cũng không có ai nhìn thấy, nàng cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng mỏng manh, khó nhọc mà chịu đựng.

… Thực ra nàng có chút không vui.

Khi thấy nàng vô tội vạ ăn nhầm linh dược, Tần Giang Nguyệt hoàn toàn có thể ngăn cản, nhắc nhở nàng cái gì nên ăn cái gì không nên.

Nhưng hắn đã không làm vậy.

Sau đó nàng tốt bụng mang bữa tối đến cho hắn, biết rằng nàng cũng cần ăn, nhưng hắn vẫn không mở lời nhắc nhở.

Chỉ đợi đến khi mọi chuyện không thể quay đầu, hắn mới bình thản thông báo cho nàng biết.

Dù nhìn từ góc độ nào cũng giống như hắn cố ý muốn nàng phải khổ sở.

Nếu như là nữ chính đến đây, hắn chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Trong truyện gốc, hắn có đối xử với nữ phụ như vậy không?

Dù sao nàng cũng là nữ nhi của sư phụ quá cố, người đã chết vì bảo vệ mình, hình như nàng nhớ là dù hắn có xa cách với nguyên chủ trong truyện gốc, cơ bản không nói gì với nàng, nhưng cũng luôn sẵn lòng giúp đỡ cơ mà?

Đầu óc lộn xộn, cơ thể ngứa ngáy không chịu nổi, Tiết Ninh bắt đầu gãi cổ.

Nàng càng gãi càng mạnh, nóng đến mức gần như không thể thở được.

Cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, Tiết Ninh giật mình, mở to mắt, lông mi ướt mồ hôi khẽ động, thấy Tần Giang Nguyệt đang quỳ một bên trước mặt nàng.

Ánh trăng phủ lên hắn một lớp ánh sáng bạc mềm mại, hắn yên lặng kéo nàng dậy, lấy áo ngoài của mình phủ lên người chỉ mặc áo lót của nàng, hơi lạnh từ cơ thể hắn có sức hút chết người đối với Tiết Ninh, khiến nàng không thể kiểm soát mình mà lao tới.

Cuối cùng vẫn là thân thể yếu đuối, chỉ vừa vặn đứng dậy muốn lao vào người hắn, nhưng lại không thể chống đỡ nổi ngã xuống đất.

May mà mặt đất được phủ bởi tầng dây leo, ngoại trừ cảm giác hơi đau cũng không đến nỗi ngay lập tức tử vong.

Tần Giang Nguyệt khó khăn ho khan hai tiếng, má hắn tái nhợt vì bệnh tật hiện lên vẻ đỏ ửng bất thường.

Người ôm trong lòng dù rất nóng nhưng thật ra rất ốm và nhẹ, nhưng hiện tại, dù nhỏ nhắn đến đâu hắn cũng khó có thể thoát ra được.

Tiết Ninh hoàn toàn coi hắn như chiếc gối ôm dễ chịu, muốn lấy nhiệt độ từ người hắn để giảm bớt cảm giác nóng rát của mình.

Điều khó giải thích là, dường như hơi lạnh trên người Tần Giang Nguyệt cũng bị sự nóng bức này trung hòa, khiến hắn không còn yếu đuối như trước.

Hắn cũng không vội vã đứng dậy.

Thậm chí không còn cảm thấy phản đối việc nàng tiếp cận mình.

Hắn cúi đầu, nâng tay lên, cẩn thận vuốt qua cằm, cổ và sau đầu nàng.

Không có gì bất thường.

Chính là nàng, không sai.

Dù sử dụng pháp khí dịch dung cao siêu đến đâu cũng không thoát khỏi cảm giác tay của hắn.

Cô nương đè lên người hắn dùng sức nâng mình lên, mặt đỏ bừng nhìn hắn, dường như đã tìm lại được một chút lý trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play