Có bột có rau, vậy làm bánh chay đi.

Bánh chay ở đây gọi là gì nhỉ? Hình như là gọi là sủi cảo.

Dưới ánh trăng, Tiết Ninh xắn tay áo lên nhào bột nhồi nhân, xung quanh tỏa ra cảm giác cả người không được khỏe.

... Bạn có tin không, xuyên không vào tiểu thuyết tu tiên không phải đi đánh quái hay tham gia trận đấu lớn của môn phái, lại ẩn mình ở một nơi không có linh lực, dưới ánh trăng làm sủi cảo.

Quá giản dị rồi.

Gen của nhà trồng hoa bừng tỉnh, lúc nhào bột xong, Tiết Ninh đã đánh giá cao mảnh đất trước cửa, chuẩn bị kỹ càng cho việc trồng rau, xem chất đất kia chắc chắn rất màu mỡ.

Khi mùi thức ăn thơm phức bay vào nhà, dẫu là Tần Giang Nguyệt cũng có phần phản ứng chậm chạp.

Hắn thực sự không quan tâm Tiết Ninh cuối cùng đã làm gì, cũng không có hứng thú biết nàng sẽ gây ra chuyện gì.

Vì không quan tâm nên hắn không để ý, nàng muốn làm gì thì cứ làm, bản thân hắn bây giờ không có khả năng phản kháng, cho dù kích hoạt hình nộm, hình nộm cũng không chắc có thể đánh bại Tiết Ninh mình đầy mình bảo bối.

Nhưng sẽ có người khác có thể ngăn cản nàng, đến lúc đó chỉ cần người ta đưa nàng đi là xong, dù sao cũng không quá ba ngày.

Hắn đang cố gắng dùng sức lực của cánh tay và chút sức lực yếu ớt trên chân để đến giường nằm.

Tu vi đều mất, hắn trở nên không khác gì người phàm, vẫn còn sống tức là cần giấc ngủ, cần...

Ăn uống.

Trong lòng không muốn ăn bất cứ thứ gì.

Về mặt hành động cũng không có ý định đó.

Nhưng khi mùi thơm bay vào, dạ dày vẫn phản ứng rất thật thà.

Tần Giang Nguyệt thả lỏng sức lực cánh tay, lại ngồi trở về trên xe lăn.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, mồ hôi đã ướt đẫm người hắn.

Người từng bay lượn trên trời, một ngày di chuyển hàng nghìn dặm bây giờ chỉ là việc lên giường cũng trở nên vô cùng gian nan.

Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Tần Giang Nguyệt quay đầu lại, dưới ánh sáng yếu ớt của nến, cô nương mặc chiếc váy màu xanh đậm đang mang một cái khay đến, có lẽ do ánh sáng của nến ấm áp, màu sắc ấm áp chiếu sáng khuôn mặt của nàng khiến cho vẻ cay nghiệt và âm hiểm trên người nàng tan biến đi khá nhiều, hắn thậm chí còn thấy được một chút bình yên và an lành trên người nàng.

Một loại bình yên và an lành có thể lan tỏa đến người khác.

Tiết Ninh không quan tâm đến ánh mắt của hắn, giống như đang đối mặt với một đứa trẻ không nghe lời trong trường mầm non, nghiêm nghị đặt khay đựng một bát sủi cảo xuống, đẩy bát đũa vào tay hắn.

“Cả bát này phải ăn hết, không ăn hết không được đi ngủ.”

Sau khi nói xong, nàng còn không quên lườm hắn một cái, như thể sợ hắn đói chết rồi phiền phức cho nàng nên nàng chỉ đành miễn cưỡng làm như vậy.

Đã nhiều năm Tần Giang Nguyệt không ăn thức ăn phàm tục.

Nhưng hắn vẫn nhớ hương vị đó.

Trí nhớ của hắn thực sự rất tốt.

Cả cách cầm đũa hắn cũng nhớ, chỉ là đã lâu lắm rồi, hắn cần một chút thời gian để làm quen mới có thể tự nhiên được.

“Đây là… Sủi cảo.” Tiết Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Gọi như vậy phải không?”

Tần Giang Nguyệt không nói gì.

Biểu hiện của hắn rất khó diễn đạt, dường như không mang ý nghĩa gì, nhưng lại như chứa đựng vạn phần suy tư.

Lúc này, Tiết Ninh cúi xuống, hai tay ôm mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, qua lớp hơi nước nghi ngút từ thức ăn bay lên, chậm rãi nói: “Có cảm thấy thật kỳ diệu không?”

Ánh mắt tĩnh lặng và lạnh lùng của Tần Giang Nguyệt chuyển lên người nàng.

“Dù đã mất hết tu vi nhưng có thể cảm nhận được khói lửa nhân gian, ngửi thấy mùi thức ăn, thưởng thức vị của thức ăn, cảm thấy khát, đói và buồn ngủ, cảm giác này… phải chăng cũng rất kỳ diệu?”

Đó chính là cảm giác của phần lớn những người phàm ở nhân gian chiếm đa số.

Đối với họ, những người tu tiên quả thực đã là ký ức xa xôi.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Giang Nguyệt tỉnh lại còn có người từ góc độ này đề cập đến sự thay đổi của hắn.

Hắn im lặng, dây buộc áo choàng đã hơi lỏng lẻo từ trước, do cử động cố gắng lên giường vừa rồi đã hoàn toàn tuột ra, cổ áo trên trang phục màu đen của hắn cũng mở ra nhiều hơn một chút.

Dải lụa trắng buộc chặt lấy ngực dũng mãnh, mái tóc dài đổ xuống hơi rối, khuôn mặt tái nhợt, môi mỏng nhạt màu, dáng vẻ cầm đũa như thể đang cầm trên tay một loại bảo khí tinh xảo nào đó.

Tiết Ninh không tự chủ được mà lùi lại một chút, âm thầm di chuyển bước chân mới có thể hoàn toàn thả lỏng hơi thở căng thẳng.

... Bạch Nguyệt Quang quả nhiên là Bạch Nguyệt Quang.

Ngay cả khi bán sống bán chết cũng có một loại phong vận riêng, như vậy lại càng làm người ta mê muội hơn.

Bản thân Tiết Ninh cũng đói lắm rồi, không quan tâm Tần Giang Nguyệt khi nào thì ăn, nàng để bát đũa xuống rồi đi ra ngoài.

Ánh mắt chăm chú dừng lại trên người nàng một lát, rất nhanh biến mất, cuối cùng Tiết Ninh cũng thẳng được lưng.

Bên ngoài căn nhà nhỏ này có một chiếc bàn đá, có lẽ là nơi các đệ tử sử dụng để uống trà trò chuyện.

Tiết Ninh ngồi bên cạnh bàn đá, nếm thử một chiếc sủi cảo nóng hổi, dạ dày được thoả mãn, không tự chủ được mà thở dài.

“Ài...”

Nàng thở ra một hơi, cả người thoải mái vô cùng.

Con người quả thực vẫn cần ăn uống nha, tiên nhân và tu sĩ không ăn ngũ cốc quả thực có lợi cho tu luyện, nhưng lại thiếu đi một chút hương vị nhân gian.

Vị của những thảo mộc linh này thực sự không tồi, trong bản năng của nguyên thân cũng là an toàn, nàng ăn rất ngon miệng, không bao lâu đĩa đã trống không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play