Tiết Ninh với thân thể yếu ớt nhìn về phía nữ chính, chậm rãi nói: “Đừng đến nữa, cả các ngươi nữa. Vì các ngươi còn biết ta là vị hôn thê của huynh ấy, vậy ta mới là người nên ở đây nhất. Các ngươi đều là đại năng có tu vi cao cường, chắc chắn có thể cảm nhận được huynh ấy vẫn ổn trong đó, vậy thì không cần vào xem nữa. Các ngươi có thể đi rồi, tạm biệt.”
Nàng như chủ nhân ở đây đuổi người đi, thực tế ban đầu nàng không định làm mọi chuyện trở nên căng thẳng như vậy, nhưng một là nguyên chủ vốn không dễ dàng hòa thuận, quá thân thiện thấp thỏm chỉ khiến bị nghi ngờ, hai là đối phương đã ra tay! Họ đã ra tay với người nhà! Ai chịu đựng nổi! Không thể chịu đựng được! Thực sự không thể chịu đựng được!
Trong đám người này có kẻ xấu!
Tiết Ninh quay người muốn trở vào nhà, lại bị nữ chính gọi lại.
“Chờ đã.” Ôn Nhan tiến lên vài bước, chần chừ nói: “Ta giúp ngươi chữa trị vết thương.”
Nàng ta không nhắc còn tốt, một khi nhắc đến nàng đã thấy đau đớn không thôi, anh hùng không chịu đựng nỗi mất mặt trước mắt, Tiết Ninh định đồng ý đã nghe tiếp lời nàng ta nói.
“Vết thương của ngươi rất nặng, ta sẽ ở lại đây vài ngày giúp ngươi chữa trị.”
“Không cần, cảm ơn, các ngươi có thể đi rồi.”
Tiết Ninh kiên quyết từ chối, dù rất muốn nhưng thực sự không được, nếu cuối cùng nữ chính vẫn ở lại thì vết thương của nàng thực sự vô ích rồi.
Ôn Nhan nhìn bóng lưng đầy từ chối của nàng, khuôn mặt lạnh lùng đầy bi thương.
Tần Bạch Tiêu chưa từng nói lời nào, kéo lại ánh mắt suy tư dừng trên người Tiết Ninh, nhẹ nhàng híp mắt nói: “Sư tỷ không cần lo lắng cho nàng ta, trị thương cho nàng ta sẽ làm ngươi khó chịu mà thôi, về phần sư huynh của ta, ta sẽ vào xem ngay bây giờ.”
Dù họ thực sự như Tiết Ninh nói, tu vi cao thâm, có thể từ bên ngoài cảm nhận được sinh mệnh của Tần Giang Nguyệt còn khá ổn, nhưng một số việc cần phải mắt thấy mới tin.
Nghe lời Tần Bạch Tiêu, Tiết Ninh dừng bước, nàng quay đầu lại, Tần Bạch Tiêu đi qua nàng không thèm liếc mắt cái nào.
“Ở đây ta là đệ đệ ruột, có vẻ hợp lý hơn nhiều so với cái gọi là vị hôn thê như ngươi.”
Gió mang theo lời nói lạnh lùng của Tần Bạch Tiêu, hắn ta thực sự làm được việc nếu ghét bỏ ai đó thì không thèm lãng phí cho họ một ánh mắt nào.
Một chút không cam chợt nổi lên trong lòng, có lẽ là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ.
Tiết Ninh đấm nhẹ vào ngực, muốn loại bỏ cảm xúc đó, lại phát hiện Tần Bạch Tiêu cũng không thể vào trong nhà.
Bởi vì Tần Giang Nguyệt đã ra ngoài.
Bên ngoài ồn ào như vậy, người bên trong dù đã mất hết tu vi cũng không thể không có phản ứng.
Bàn tay trắng nõn đẩy chiếc xe lăn màu gỗ sẫm, cái nhìn đầu tiên là màu sắc tương phản cực lớn làm nổi bật sinh mệnh mong manh dễ vỡ của hắn.
Dường như Tần Giang Nguyệt có một loại ma lực, trước đó dù tình thế căng thẳng đến đâu, khi hắn xuất hiện, mọi thứ lại trở nên êm đềm và yên bình.
Biểu hiện của hắn lúc nào cũng dịu dàng, gương mặt trong sáng như ngọc phản chiếu ánh sáng, ánh mắt yên tĩnh sâu thẳm chậm rãi quét qua tất cả mọi người có mặt ở đây.
“Không cần ai phải ở lại đây cả.” Hắn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu ta có nhu cầu gì, người hầu có thể giúp ta. Việc của Tu chân giới rất bận, hãy làm những việc quan trọng hơn đi.”
Hắn ngồi yên trên xe lăn, gió nhẹ thổi qua tóc mai, đây là lần đầu tiên Tiết Ninh thấy nụ cười trên khuôn mặt hắn kể từ khi nàng xuyên sách.
Nhẹ nhàng, không tiếng động, từ tốn, tự nhiên.
Như thể dù là thiên kiêu hay kẻ xấu xa nào đều không thể làm lay chuyển nửa phần tâm tính của hắn.
Dù là sống hay sắp chết, đối với hắn đều không quan trọng.
Mọi người đều im lặng, Tần Bạch Tiêu mặt mày tái mét, mắt đỏ ngầu, hắn ta muốn nói gì, nhưng nhìn vào khuôn mặt của sư huynh lại không thể nói ra được gì.
Dường như hắn ta không chịu nổi, vội vàng quay người bỏ đi, tình cảm giữa hai huynh đệ rất tốt, dù trước kia hắn ta có đôi lần ghen tị với sức mạnh mà mình dù cố gắng cũng không thể đuổi kịp của sư huynh, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy chán nản vì sự quản lý của hắn, nhưng đó là huynh trưởng ruột thịt của mình, bất kể đến lúc nào đều là người thân có thể vì mình mà sống chết.
Nếu có thể, hắn ta muốn thay sư huynh trở thành người tàn phế, thay sư huynh chết đi.
Đặt hắn ta vào vị trí của sư huynh, hắn ta thực sự không biết làm thế nào để như sư huynh, bình tĩnh đón nhận sự thay đổi trời long đất lở như vậy được.
Tần Bạch Tiêu cảm thấy xấu hổ, không thể đối mặt, vì vậy hắn ta chọn trốn tránh.
Mộ Không Du còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Giang Nguyệt lại cười một cái, ông ta không thể nói gì thêm, thở dài một tiếng rồi cùng với những trưởng lão đầy tiếc nuối rời đi.
Tiết Ninh cảm thấy họ mau chóng đi thực sự là điều tốt.
Không chỉ đối với nàng mà còn đối với Tần Giang Nguyệt đều tốt.
Những khuôn mặt đau khổ tiếc nuối kia chính là không ngừng nhắc nhở hắn “ngươi sắp chết rồi”, đây chẳng phải là một loại tàn nhẫn sao?
Qua một lúc, nơi ở đơn sơ chỉ còn lại Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh và Ôn Nhan.
Nơi mà trước đây các đệ tử ngoại môn đều khinh thường, bây giờ lại tập trung những tinh anh của tiên phủ.
“Sư huynh, bọn họ có thể đi, nhưng ta không thể.” Ôn Nhan cắn môi nói: “Ngươi trở thành như vậy là vì cứu ta, dù thế nào ta cũng không thể rời bỏ ngươi, ta muốn ở lại đây chăm sóc cho ngươi, đó là điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi.”
Tu chân giới suy yếu, vì nàng ta mà khiến cho hy vọng của mọi người tan vỡ, những ngày qua Ôn Nhan không ít lần bị người ta tẩy chay.
Nhưng nàng ta cảm thấy đó là điều nên làm.
Nàng ta chỉ cảm thấy đó vẫn chưa đủ.
Nếu nàng ta phải gánh vác mạng sống của Tần Giang Nguyệt, nàng ta cũng không chau mày.
Tần Giang Nguyệt không chấp nhận cũng không từ chối yêu cầu của Ôn Nhan, không nói đồng ý cũng không nói không tốt, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Rất nhanh, hắn đã chờ được.