“Huynh ấy ở trong đó, ta không làm gì huynh ấy cả, huynh ấy đến đây như thế nào, bây giờ vẫn vậy.” Tiết Ninh nhìn Ôn Nhan, tiếp tục nói: “Ngươi yên tâm, ta không vội muốn làm góa phụ đến thế đâu.”
Nếu có thể, ai muốn làm góa phụ chứ?
Dù không có tình cảm nhưng cũng không mong muốn một người tốt lại chết đi như thế.
Nếu hắn không chết, có thể hoàn toàn đảo ngược cốt truyện, không cần nàng phải nỗ lực, chỉ cần nằm đó giành thắng lợi, tại sao không làm?
Nhưng tiếc là rất khó.
Hắn đã như vậy rồi.
Ôn Nhan khẽ nhíu mày, dường như có chút xin lỗi, đang muốn nói gì đó thì vài tia sáng vàng chợt lóe lên, vài người xuất hiện trước mặt họ trong chốc lát.
Tiết Ninh gần như ngay lập tức nhận ra họ qua trang phục của họ.
Người tóc hay râu đều bạc, mặc áo tím chắc chắn là phủ chủ của Vô Tranh Tiên Phủ, Mộ Không Du, người bên cạnh ông ta với đôi mày lạnh lùng, khuôn mặt có vài nét giống Tần Giang Nguyệt, chắc chắn là Tần Bạch Tiêu.
Bên cạnh họ có lẽ là vài vị trưởng lão của tiên phủ, họ căng thẳng nhìn Tiết Ninh và Ôn Nhan, đối với Tiết Ninh là cảnh giác, đối với Ôn Nhan là lo lắng.
“Sư tỷ, lại đây.”
Tần Bạch Tiêu vươn tay ra với Ôn Nhan, như thể Tiết Ninh là một con thú dữ, lát nữa sẽ nuốt chửng nàng ta.
Rõ ràng Ôn Nhan tu vi cao hơn Tiết Ninh nhiều, chỉ cần nàng ta muốn, việc giết chết Tiết Ninh giống như giết chết một con kiến.
Phủ chủ và Tần Bạch Tiêu có thái độ nhất quán, bàn tay giơ lên, cơn gió mạnh ập tới, Tiết Ninh bị buộc phải lùi lại, đập mạnh vào một bức tường.
Ngực nàng cuộn trào máu, Tiết Ninh không kìm chế được, trực tiếp phun ra máu.
Khuôn mặt tái nhợt yếu đuối, lông mày mảnh mai, thân hình gầy gò bọc trong chiếc váy màu xanh đen, máu me đầy cằm Tiết Ninh, cảnh tượng không hề đẹp đẽ, vô cùng thê thảm.
Đau đớn đến mức nàng nhớ lại cái chết trong kiếp trước.
Bị dao đâm trúng chỗ hiểm chẳng qua cũng chỉ là như vậy.
“Phủ chủ, đừng!”
Ôn Nhan kêu lên: “Đừng động thủ, ta không sao!”
“...”
Họ đều là đại năng, tự nhiên nhìn ra nữ chính không sao, ra tay với Tiết Ninh chỉ vì nàng đứng trước cửa nhà của Tần Giang Nguyệt hiện tại rõ ràng là có âm mưu mà thôi.
Tần Giang Nguyệt đã trở nên như bây giờ, những người ngày xưa vì hắn mà né tránh Tiết Ninh, cho nàng ba phần mặt mũi, hiện tại cũng không muốn quan tâm đến nàng.
Họ đều giống Tần Giang Nguyệt, đoán được mục đích nàng đến đây.
“Tiết trưởng lão sao lại sinh ra một nữ nhi vô tình vô nghĩa như ngươi chứ.” Mộ Không Du lạnh lùng nói: “Ngươi đến đây chắc chắn là vì muốn hủy hôn. Khi Giang Nguyệt còn tốt, ngươi dựa vào danh tiếng của hắn muốn làm gì thì làm, hiện tại hắn không tốt, ngươi muốn lập tức tách rời, sao Vô Tranh Tiên Phủ chúng ta có thể chứa chấp một đệ tử ích kỷ không biết xấu hổ như ngươi được?”
Mộ Không Du lại tiến thêm một bước, mạnh mẽ nói: “Xét vì ngươi là nữ nhi duy nhất của Tiết trưởng lão, những năm này chúng ta đã nhiều lần nhẫn nhịn ngươi. Hôm nay ta thực sự không thể để ngươi tiếp tục nữa, ngươi muốn hủy hôn cũng được, không cần đến đây quấy rầy Giang Nguyệt, đưa giấy hủy hôn đến đây, từ đây về sau ngươi và Giang Nguyệt không còn quan hệ gì nữa, cũng không có quan hệ gì với Vô Tranh Tiên Phủ chúng ta nữa!”
Lời này quá quen thuộc, chính là sau khi nguyên chủ gửi thư hủy hôn, Mộ Không Du đến Cô Nguyệt Phong nói trực tiếp với nàng.
Không sai một chữ nào.
Trong truyện gốc, Tiết Ninh nghe những lời này, trực tiếp kéo ra “át chủ bài” của mình - cha nàng đã chết vì tiên phủ và Tần Giang Nguyệt.
Cha nàng đã chết, nàng không ai dạy dỗ, không ai yêu thương, đến tình trạng như hiện tại thì trách ai?
Đều là lỗi của họ.
Bây giờ họ còn muốn đuổi nàng ra khỏi tiên phủ nơi cha nàng từng sống, chỉ vì nàng không muốn làm góa phụ, lại còn là bắt nạt người yếu hơn à?
Nàng luôn có lý do, miệng lưỡi linh hoạt, dù một mình yếu đuối nhưng ánh mắt oán trách nhìn mọi người như thể chỉ cần tích tụ đủ lực lượng có thể giết chết tất cả bọn họ.
Mộ Không Du trong truyện gốc cuối cùng cũng không thể đuổi Tiết Ninh đi, danh tiếng của Tiết trưởng lão quả thực quá mạnh mẽ, quyết định của ông ta vừa ra đã bị ánh mắt giống hệt với Tiết trưởng lão làm cho lung lay.
Nhưng từ đó về sau cắt đứt mọi liên hệ, cô lập nàng trong Vô Tranh Tiên Phủ cũng là điều dễ hiểu.
Nỗ lực lau đi vết máu bê bết trên mặt, thân thể của Tiết Ninh không bằng trước khi xuyên sách, chịu một chưởng tay này, phổi của nàng như cái phễu bị thủng, gần như không thể thở nổi.
Nàng khó nhọc đứng thẳng dậy, từng bước đi về phía họ, dưới ánh mắt lạnh lẽo và ghét bỏ của mọi người, từng chữ một nói: “Ta đã nói gì?”
“…?”
Tiết Ninh nhìn họ: “Ta đã nói gì mà ngươi cứ nói mãi thế? Ta làm tổn thương nàng ta hay sao mà ngươi đánh người? Ta cầm thư hủy hôn hay sao mà ngươi nói ta muốn muốn hủy hôn? Là ngươi mong muốn ta hủy hôn với Tần Giang Nguyệt phải không? Người vô tình vô nghĩa không biết xấu hổ không phải ta mà là phủ chủ đúng không? Dù sao ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy hôn.”
Tiết Ninh thậm chí còn cười ra tiếng: “Mục đích ta đến đây hôm nay chắc chắn sẽ làm các ngươi thất vọng. Ta không có ý định hủy hôn bỏ rơi Tần Giang Nguyệt, từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở đây, huynh ấy sống thêm một ngày, ta sẽ chăm sóc huynh ấy một ngày, huynh ấy chết, ta sẽ lo liệu tang lễ cho huynh ấy, thế nào, ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Nàng mang vẻ nổi loạn, như thể càng họ muốn nàng làm gì, nàng càng muốn làm ngược lại.
Vẻ mỉa mai trong đáy mắt như thể đã thấy qua sự hợp tác giữa họ, tuyệt không để họ như ý.
Thực sự khớp với thái độ nghi ngờ mà nàng thể hiện khi đối mặt với Tần Giang Nguyệt, như thực sự không tin hắn sắp chết.