Kỷ Tuyền không cần đoán cũng biết ai là người gửi tin nhắn.

Ngũ Thù thấy khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười mỉa mai thì không nhịn được mà hỏi: "Ai gửi tin nhắn cho cậu vậy?"

Kỷ Tuyền không giấu diếm, đưa điện thoại cho cô nàng.

Ngũ Thù nhận lấy điện thoại, cúi đầu nhìn, rồi ngẩng lên hỏi: "Ai vậy?" 

Kỷ Tuyền: "Tiêu Tấn."

Kỷ Tuyền vừa dứt lời, Ngũ Thù bỗng chốc hết run chân, cô nàng nghiến răng nghiến lợi: "Hắn ta còn cố tình đổi số lạ để gửi tin nhắn cho cậu, tính giở trò ma quỷ à?"

Kỷ Tuyền không nhắc đến chuyện Tiêu Tấn từng gửi cho cô một con mèo bị tra tấn đến chết mấy hôm trước. Cô chỉ khẽ nhếch môi, giọng lạnh lùng: "Tôi định đợi thêm một thời gian nữa mới ra tay, xem ra không thể chần chừ được nữa rồi."

Ngũ Thù: "Xử lý loại người cặn bã thì phải nhanh gọn lẹ, còn đợi cái gì nữa."

Nhìn điệu bộ hăng hái của Ngũ Thù, Kỷ Tuyền khẽ cười: "Sao thế, cậu quên mất vừa nãy tôi còn khuyên cậu nên 'buông dao' à?"

Mặt Ngũ Thù không đổi sắc, đáp: "Không sao, thêm một hai lần nữa cũng chẳng chết ai."

Kỷ Tuyền vốn không định nhờ Ngũ Thù giúp, chỉ thuận miệng đồng ý rồi sau khi ra viện liền đưa cô về nhà.

Ngũ Thù thức trắng đêm, cứ nghĩ Kỷ Tuyền định hôm sau mới xử lý Tiêu Tấn nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, về đến nhà là tắm rửa rồi lên giường ngủ ngay.

Đưa Ngũ Thù về xong, Kỷ Tuyền dừng xe bên đường rồi gọi điện cho Tổng giám đốc Vương.

Cuộc gọi được kết nối, giọng tổng giám đốc Vương ở đầu dây bên kia nghe có vẻ khó chịu: "Cô Kỷ, có việc gì vậy?"

Kỷ Tuyền đoán được tâm trạng của ông ta lúc này, chắc hẳn ông ta nghĩ cô và Tiêu Tấn cùng nhau lừa mình.

Cô bắt đầu bằng vài lời xin lỗi chân thành, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tổng giám đốc Vương, tôi gọi cho ông chủ yếu là để báo trước, tôi sắp xử lý Tiêu Tấn, có thể sẽ liên lụy đến vợ ông."

Quả nhiên, tổng giám đốc Vương ban đầu nghĩ Kỷ Tuyền và Tiêu Tấn là cùng một phe, dù sao chuyện đã xảy ra lâu như vậy mà cũng chẳng thấy hai người họ mâu thuẫn gì. Nghe cô nói vậy, ông ta nửa tin nửa ngờ: "Cô định xử lý Tiêu Tấn thật sao?"

Kỷ Tuyền nói: "Đừng cười tôi, tôi nghĩ kỹ rồi, thật sự không thể nuốt trôi cục tức này."

Cô không muốn kể chi tiết mọi chuyện cho tổng giám đốc Vương, có lẽ ông ta cũng chẳng muốn nghe.

Người có địa vị thì lời nói có trọng lượng, còn kẻ nhỏ bé như cô thì nói gì cũng vô nghĩa.

Kỷ Tuyền biết mình nên làm gì.

Tổng giám đốc Vương: "Cô định xử lý hắn ta thế nào?"


Kỷ Tuyền nói ra một phần sự thật: "Tôi không có bản lĩnh gì, nhưng tôi đoán với các mối quan hệ của ông thì hắn ta sẽ không thể sống yên ổn ở Thanh Thành được nữa. Không sống được ở Thanh Thành, đường lui của hắn ta chắc chắn là về quê. Tôi định đến quê hắn ta một chuyến, kể cho mọi người nghe về những “chiến tích vẻ vang” của hắn."

Tổng giám đốc Vương không ngờ Kỷ Tuyền lại dám làm vậy. Con gái bây giờ ai cũng giữ thể diện, nhất là Kỷ Tuyền cũng thuộc dạng lãnh đạo, những chuyện mất mặt thế này, phụ nữ thường không dám làm.

Kỷ Tuyền vừa dứt lời, giọng tổng giám đốc Vương đã pha chút vui vẻ: "Không thấy mất mặt à?"

Kỷ Tuyền cười đáp: "Không mất mặt ạ."

So với việc mất mặt, cô càng sợ bên cạnh mình có một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào hơn.

Thấy Kỷ Tuyền trả lời dứt khoát như vậy, tổng giám đốc Vương cũng bỏ hẳn thái độ xa cách: "Cô cứ làm đi, bên tôi đã bảo luật sư làm thủ tục ly hôn rồi, không quá hai ngày sẽ công bố."

Kỷ Tuyền: "Vâng, tổng giám đốc Vương, làm phiền ông rồi."

Tổng giám đốc Vương cười khẽ, trước khi cúp máy còn hỏi thêm: "Cô Kỷ, sao cô không nhờ Tống tổng giúp chuyện này?"

Kỷ Tuyền đáp lại, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: "Mối quan hệ của tôi và Tống tổng chưa đến mức đó."

Cô không thể phủ nhận quan hệ giữa mình và Tống Chiêu Lễ, chuyến công tác vừa rồi, có rất nhiều người nhìn thấy, đều là người của Vinh Thăng, không thể không đến tai tổng giám đốc Vương.

Hơn nữa, trước đó Tống Chiêu Lễ còn ra mặt nhờ tổng giám đốc Vương giúp đỡ cô.

Kỷ Tuyền vừa nói xong, tổng giám đốc Vương liền cười đầy ẩn ý: "Hiểu rồi."

Cúp máy xong, Kỷ Tuyền liền gọi điện thoại cho công ty xin nghỉ phép.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Kỷ Tuyền mở định vị trên xe rồi lái xe đến quê của Tiêu Tấn.

Khi xe vừa lăn bánh, Kỷ Tuyền liền cầm điện thoại trên bảng điều khiển lên, gửi tin nhắn cho số lạ của Tiêu Tấn: Anh thật sự có tin tức về bố tôi à?

Tiêu Tấn trả lời ngay: Tôi lừa cô làm gì?

Kỷ Tuyền: Được, nhưng năm trăm nghìn không phải là một con số nhỏ, anh cho tôi hai ngày để chuẩn bị.

Tiêu Tấn tưởng Kỷ Tuyền tin là thật, nên đồng ý ngay: Được.

Tắt điện thoại, trong mắt Kỷ Tuyền là một mảng lạnh lẽo.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play