Với "mức độ thương tật" này của Liêu Bắc, nói một cách công bằng và thẳng thắn thì ít nhất cũng có thể được đánh giá là tàn tật cấp ba.
Tiêu chuẩn xác định tàn tật cấp ba: Không thể tự sinh hoạt hoàn toàn độc lập, cần người giám hộ thường xuyên, các hoạt động bị hạn chế, chỉ giới hạn trong các hoạt động trong nhà, rõ ràng là bị hạn chế về nghề nghiệp, khó khăn trong giao tiếp xã hội.
Rõ ràng, bây giờ Liêu Bắc đã đạt đủ tất cả các tiêu chuẩn.
Liêu Bắc tuy không nói ra nhưng biểu cảm lại rất rõ ràng, không cần nói cũng hiểu, nếu không phải đàn ông còn chút sĩ diện thì anh ta đã sắp "khóc không ra nước mắt" rồi.
Càng nghĩ càng tức, lại không thể mắng chửi ai, Liêu Bắc đành nhắm mắt lại cho qua chuyện.
Thấy Liêu Bắc nhắm mắt, Kỷ Tuyền liền quay sang nhỏ giọng hỏi Ngũ Thư: "Không phải cậu nói đánh nhẹ thôi sao?"
Ngũ Thư đáp lại với giọng còn nhỏ hơn cả Kỷ Tuyền, sợ Liêu Bắc nghe thấy: "Chỉ là nhìn có vẻ nặng thôi, chứ thực ra không đến mức đó đâu."
Kỷ Tuyền vừa muốn khóc vừa muốn cười: "Thế này mà chưa gọi là nặng à?"
Ngũ Thư giải thích: "Anh ta băng bó đầu là vì trật khớp hàm, y tá thấy anh ta đang hôn mê, sợ anh ta cựa quậy nên mới băng bó như vậy, còn trên người, là xương sườn và vai..."
Nói xong, Ngũ Thư hất hàm nói tiếp: "Cậu chỉ nhìn thấy nửa người phía trên thôi, nửa dưới được chăn che khuất rồi, không bị thương."
Kỷ Tuyền cứng họng.
Hóa ra nửa người dưới không bị thương lại trở thành lý do để Ngũ Thư tự bào chữa.
Hai người nhìn nhau, Ngũ Thư nháy mắt ra hiệu với Kỷ Tuyền. Kỷ Tuyền tỏ vẻ khó xử, thật sự không biết mở lời xin tha cho cô nàng thế nào.
Hai người trao đổi ánh mắt, Ngũ Thư chắp tay vái Kỷ Tuyền như cầu xin: "Cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp."
Kỷ Tuyền đáp: "Nếu cậu có thể buông dao đồ tể xuống thì chắc chắn sẽ lập địa thành Phật."
Ngũ Thư có chút sốt ruột: "Dao của tôi là dao cùn."
Kỷ Tuyền nói: "May mà là dao cùn, nếu 'dao' của cậu mà sắc hơn một chút thì nửa người dưới của anh ta e là không giữ được."
Ngũ Thư muốn khóc nhưng không khóc được.
Tuy nói vậy, nhưng Kỷ Tuyền vẫn rất thương Ngũ Thư. Cô im lặng một lúc, rồi thở dài, quay sang bước đến bên giường bệnh, thành khẩn gọi: "Liêu tổng."
Liêu Bắc nhắm mắt không trả lời.
Kỷ Tuyền biết lỗi là do Ngũ Thư, cũng không trông chờ Liêu Bắc sẽ đáp lại ngay. Ban ngày bị hắt sơn lên xe, tối lại bị đánh, dù là ai cũng khó mà rộng lượng bỏ qua ngay được.
Kỷ Tuyền mím môi, nói tiếp: "Chuyện này đúng là lỗi của Ngũ Thư, cô ấy cũng đã biết lỗi rồi, anh xem có thể nào... bỏ qua cho cô ấy được không?"
Nói xong, Kỷ Tuyền quay đầu ra hiệu cho Ngũ Thư xin lỗi.
Ngũ Thư hiểu ý, không dám chần chừ, vội vàng tiến lên cúi gập người chín mươi độ trước giường bệnh của Liêu Bắc: “Liêu tổng, em xin lỗi anh! Mong anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho em!”
Kỷ Tuyền và Ngũ Thư chân thành xin lỗi, nhưng đúng như dự đoán, Liêu Bắc vẫn nằm im trên giường, nhắm mắt không nói gì.
Vài giây sau, Tống Chiêu Lễ đưa chân đá nhẹ vào giường Liêu Bắc: "Được rồi đấy."
Liêu Bắc mở mắt trừng trừng nhìn hắn, nếu nói được chắc chắn đã mắng cho một trận.
Tống Chiêu Lễ không để ý, quay sang nhìn Kỷ Tuyền: “Bạn cô cũng thức cả đêm rồi, đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi.”
Kỷ Tuyền biết Tống Chiêu Lễ đang cho cô một bậc thang để xuống, nhưng cô không vội vàng đưa Ngũ Thư đi.
Sai là sai, tha thứ hay không là quyền của Liêu Bắc, còn xin lỗi hay không là trách nhiệm của Ngũ Thư.
Bạn gây ra lỗi lầm, không thể vì biết người ta không tha thứ mà bỏ qua lời xin lỗi.
Người khác không tha thứ cho bạn là điều dễ hiểu, bạn làm tổn thương họ, thì đừng mong họ dễ dàng tha thứ.
Nhưng nếu bạn không chịu xin lỗi, thì đó là vấn đề về phẩm chất đạo đức.
Kỷ Tuyền có những nguyên tắc sống riêng của mình, Tống Chiêu Lễ thấy cô đứng im không nhúc nhích, biết cô cứng đầu nên anh dựa người ra sau, im lặng không nói gì thêm.
Không khí rơi vào im lặng khoảng hơn mười giây thì Liêu Bắc sốt ruột nháy mắt ra hiệu với Tống Chiêu Lễ.
Tống Chiêu Lễ thấy vậy liền trêu chọc: "Chúng ta không ăn ý đến vậy đâu, tôi sợ hiểu nhầm ý của ông."
Liêu Bắc nghe vậy liền thầm mắng chửi tổ tiên nhà họ Tống trong lòng.
Tống Chiêu Lễ liền cười nói: "Hay là thế này đi, nếu tôi đoán đúng ý ông thì ông chớp mắt hai lần, nếu sai thì chớp một lần, còn nếu đồng ý thì chớp ba lần."
"Nhân sinh tam cấp", Liêu Bắc tức đến mức đầu óc quay cuồng, liền chớp mắt ba lần.
Tống Chiêu Lễ mỉm cười: "Để hai cô ấy đi nhé?"
Liêu Bắc chớp mắt hai lần.
Tống Chiêu Lễ nghiêng đầu, nhướn mày nhìn Kỷ Tuyền: "Bây giờ có thể đi được rồi chứ?"
Kỷ Tuyền cũng thấy được phản ứng của Liêu Bắc, cô kéo Ngũ Thư lại xin lỗi anh ta một lần nữa, rồi lấy một ít tiền mặt từ trong túi ra đặt lên tủ đầu giường: "Liêu tổng, số tiền này chắc không đủ tiền viện phí, nhưng tôi chỉ mang theo từng này thôi, ngày mai tôi và Ngũ Thư sẽ mang số tiền còn lại đến cho anh."
Nói xong, cô mỉm cười xin lỗi, rồi dẫn Ngũ Thư rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, Ngũ Thư bủn rủn cả tay chân, đi không vững. Kỷ Tuyền đỡ cô nàng dựa vào tường hành lang, rồi nói: "Hồi đó bác không nên cho cậu học võ, cứ tưởng sẽ trở thành nữ hiệp trượng nghĩa, ai ngờ lại thành kẻ ỷ mạnh hiếp yếu."
Môi Ngũ Thư run run: "Thật, thật sự, chỉ..."
Ngũ Thư còn chưa nói xong thì điện thoại trong túi Kỷ Tuyền bỗng rung lên hai tiếng.
Kỷ Tuyền lấy điện thoại ra xem, là một tin nhắn từ số lạ: Chuẩn bị cho tôi năm trăm nghìn, tôi sẽ nói cho cô biết tin tức về bố cô.