Kỷ Tuyền và cô Kỷ, tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực.

Trước khi gọi điện còn đập bàn trợn mắt, bây giờ mặt đã tươi cười niềm nở.

Lời nói của Lý Minh đầy ẩn ý, ánh mắt lại càng dò xét.

Kỷ Tuyền khựng lại một giây, không hiểu tại sao cuộc gọi của Tổng giám đốc Vương lại liên quan đến Tống Chiêu Lễ.


Thấy cô không lên tiếng, Lý Minh cũng không hỏi tiếp, ông ta cười cười, đi đến chỗ máy nước tự tay rót cho cô một cốc nước, đưa đến trước mặt cô rồi nói: "Cô đó, cái phong cách làm việc này phải sửa đi, quá lỗ mãng."

Nhìn cốc nước được đưa tới trước mặt, Kỷ Tuyền biết Lý Minh đang cho cô một bậc thang để xuống, cô cũng không làm cao, biết co biết duỗi, đưa tay nhận lấy cốc nước: "Cảm ơn tổng giám đốc Lý."

Lý Minh nói chuyện vòng vo: "Sau này nếu gặp phải chuyện tương tự, cô cứ nói với tôi một tiếng, xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi thì không sao, chủ yếu là khó ăn nói với cấp trên."

Kỷ Tuyền biết tiến biết lùi: "Vâng, làm phiền anh rồi."

Lý Minh xua tay: "Không phiền."

Nói rồi, Lý Minh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chuyện này cô chịu thiệt thòi rồi, yên tâm, công ty nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng cho cô."

Nghe lời Lý Minh, Kỷ Tuyền trong lòng không hề gợn sóng, nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở một nụ cười cảm kích.

Lý Minh thấy vậy thì trong lòng cũng dễ chịu hơn: "Được rồi, đi làm việc đi."

Lý Minh đã lên tiếng, Kỷ Tuyền cũng không tiếp tục ở lại, gật đầu rồi bước đi.

Vừa đi đến cửa, Lý Minh đột nhiên gọi cô lại: "Cô Kỷ."

Kỷ Tuyền dừng bước quay đầu lại: "Tổng giám đốc Lý còn có việc gì ạ?"

Lý Minh cười hì hì nói: "Vừa nãy, Tổng giám đốc Vương nói ông ta có một dự án muốn giao cho chúng ta, địa điểm ở Đông Thị, cô liên hệ bên đó xác định thời gian, rồi đi công tác một chuyến."

Kỷ Tuyền: "Vâng."

Ra khỏi văn phòng Lý Minh, Kỷ Tuyền ném thẳng chiếc cốc giấy mà cô chưa uống một ngụm nào vào thùng rác.

Trở lại phòng dự án, đầu tiên Kỷ Tuyền gọi điện thoại cho bên Vinh Thăng để liên hệ, xác định thời gian đi công tác là thứ Sáu, sau đó suy nghĩ một lúc, cô lại gọi điện cảm ơn Tổng giám đốc Vương.

Tổng giám đốc Vương dường như không hề ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi này của cô, ông ta cười hớn hở nói: "Chỉ là tiện tay thôi, chẳng phải tối qua cô cũng đã giúp tôi một tay sao?"

Tổng giám đốc Vương đang ám chỉ chuyện cô đi cùng Tống Chiêu Lễ ở bữa tiệc rượu.

Kỷ Tuyền cười nói: "Dù sao cũng vẫn phải cảm ơn ông."

Tổng giám đốc Vương: "Chuyện nhỏ thôi, được rồi, cô Kỷ, bên tôi còn có một cuộc họp, đợi hôm nào có thời gian chúng ta gặp mặt nói chuyện sau nhé."

Kỷ Tuyền cười đáp: "Dạ được, tổng giám đốc Vương."

Kết thúc cuộc gọi với tổng giám đốc Vương, Kỷ Tuyền mím môi suy nghĩ.

Tổng giám đốc Vương không nhắc đến Tống Chiêu Lễ, có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi chăng?

Thực tế chứng minh, không phải Kỷ Tuyền nghĩ quá nhiều.

Vì trong chuyến công tác vào thứ Sáu, cô lại gặp Tống Chiêu Lễ.

Tống Chiêu Lễ vẫn là người được mọi người vây quanh, trong phòng họp, anh ta bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, trông có vẻ lười biếng thoải mái, nhưng không ai có mặt ở đó dám bỏ qua sự hiện diện của anh ta.

Có lẽ nhận ra sự nghi ngờ trong mắt Kỷ Tuyền, người phụ trách dự án của Vinh Thăng ngồi bên cạnh cô nhỏ giọng thì thầm: "Tống tổng là nhà đầu tư chính của dự án này."

Kỷ Tuyền bất ngờ trước lời giải thích của đối phương, hơi nghiêng đầu.

Đối phương ở dưới bàn đưa tay ra bắt tay thân thiện với cô: "Tôi là Phương Tuệ, hàng xóm của Ngũ Thư."

Nghe thấy là người quen của Ngũ Thư, khóe miệng Kỷ Tuyền cong lên, cô bắt tay với đối phương: "Chào chị."

Phương Tuệ là người phụ trách của phòng dự án lần này, khoảng hơn ba mươi tuổi, mái tóc ngắn ngang tai, trông rất năng động.

Sau một cuộc họp, mấy người phụ trách bên Đông Thị đều bị Tống Chiêu Lễ làm khó đến mức tả tơi.

Đặc biệt là người phụ trách chính của dự án, trán lấm tấm mồ hôi, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.

"Tống tổng, anh, anh có đề xuất gì không ạ?"

Mặt Tống Chiêu Lễ không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: "Tôi là nhà đầu tư, anh hỏi tôi có đề xuất gì?"

Người phụ trách dự án nghe vậy cười gượng gạo, không dám nói thêm gì nữa.

Cuộc họp đến đây rơi vào bế tắc, Tống Chiêu Lễ lại ngồi thêm một lúc, rồi ném tập tài liệu trên tay xuống bàn họp, lạnh giọng nói: "Giờ này ngày mai, tôi muốn thấy một bản kế hoạch hoàn chỉnh."

Nói xong, Tống Chiêu Lễ đứng dậy sải bước rời đi.

Tống Chiêu Lễ rời đi, ít nhất đã mang theo một nửa số người trong phòng họp.

Những người còn lại ngoài nhân viên của Vinh Thăng thì chỉ có Kỷ Tuyền, một bên thứ ba thậm chí còn không được tính là bên thứ hai.

Phòng họp im lặng một lát, người phụ trách chính của dự án quay sang cười với Kỷ Tuyền, vẻ mặt cũng không mấy vui vẻ: "Quản lý Kỷ, đành phải phiền cô ở lại thêm mấy ngày nữa rồi."

Bên A và bên B còn chưa chốt xong, vậy thì bên C như cô đương nhiên phải đợi rồi.

Kỷ Tuyền cong môi cười đáp: "Không sao, tiện thể tôi có thể đi dạo quanh Đông Thị."

Ra khỏi phòng họp, Kỷ Tuyền đi thang máy lên lầu về phòng mà Vinh Thăng đã đặt sẵn.

Cô trợ lý đi bên cạnh cô, nhỏ giọng oán trách: "Chuyện còn chưa chốt xong mà đã bắt chúng ta đi công tác rồi."

Trong thang máy không có người ngoài, Kỷ Tuyền chỉ nhìn thẳng vào vách thang máy phản chiếu, coi như không nghe thấy.

Cô trợ lý thấy Kỷ Tuyền im lặng, mím môi không nói gì nữa.

Cửa thang máy mở ra, Kỷ Tuyền và trợ lý lần lượt đi xuống.

Đi đến trước cửa phòng, Kỷ Tuyền đang cúi đầu chuẩn bị bấm khóa mật khẩu thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ: "Thích tôi sao? Nhưng tôi không thích phụ nữ."

Nghe thấy giọng nói, Kỷ Tuyền quay đầu lại, Tống Chiêu Lễ đang đứng trước cửa sổ sát đất, một tay đút túi quần, thấy cô nhìn sang, anh ta nheo mắt lại, đầy vẻ trêu đùa và thâm ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play