Người cảnh sát dẫn đầu vừa dứt lời, người đàn ông theo bản năng lùi lại phía sau.

"Tôi có phạm tội gì đâu, dựa vào đâu mà các anh đưa tôi về đồn cảnh sát?"

"Các anh làm như vậy tôi có thể kiện đấy, đừng tưởng các anh là cảnh sát thì muốn làm gì thì làm."

"Các anh cứ thế này đưa tôi đi, làm hỏng thanh danh của tôi ở công ty, sau này tôi còn làm việc ở công ty thế nào được nữa?"


Người càng chột dạ thì càng không kiềm chế được mà lớn tiếng.

Cố gắng dùng âm thanh lớn để che đậy sự hoảng loạn trong lòng.

Thấy người đàn ông ngoan cố không nghe, người cảnh sát dẫn đầu liếc mắt ra hiệu cho ba người cảnh sát bên cạnh.

Ba người cảnh sát hiểu ý, tiến lên cưỡng chế người đàn ông và đưa anh ta đi.

Ra khỏi phòng kế hoạch, Kỷ Tuyền đích thân bấm thang máy cho mấy người cảnh sát.

Người cảnh sát dẫn đầu gật đầu với cô: "Có lẽ sau này chúng tôi vẫn cần cô phối hợp điều tra thêm."

Kỷ Tuyền mỉm cười: "Được ạ."

Nhìn theo mấy người cảnh sát đưa người đàn ông vào thang máy, thấy thang máy đi xuống, Kỷ Tuyền khẽ siết chặt bàn tay đang buông thõng bên hông, rồi quay người đi về phía văn phòng của mình.

Nhưng còn chưa kịp vào phòng làm việc của phòng dự án thì cô trợ lý đã chặn cô lại giữa đường.

"Quản lý Kỷ, quản lý Kỷ."

Kỷ Tuyền dừng bước: "Có chuyện gì vậy?"

Mặt cô trợ lý đỏ bừng, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống: "Tổng, tổng giám đốc Lý tìm cô."

Kỷ Tuyền nhíu mày: "Tôi biết rồi."

Kỷ Tuyền nói xong liền đưa túi xách cho cô trợ lý, rồi đi thang máy lên văn phòng của Lý Minh.

Khi Kỷ Tuyền đến văn phòng của Lý Minh, ông ta đang nổi trận lôi đình.

Tay đập xuống bàn làm việc, tạo ra những tiếng "bốp bốp" chói tai.

Kỷ Tuyền nhìn mà trong lòng không khỏi cảm thán chất lượng bàn làm việc của cấp cao Vạn Thịnh quả thật rất tốt.

Đập bàn xong, Lý Minh chỉ tay vào Kỷ Tuyền: "Cô, cô..."

Lý Minh dùng ngón tay chỉ vào Kỷ Tuyền hai cái, có lẽ ý thức được hành vi này không lịch sự, ông nghiến răng thu tay về, chống nạnh giận dữ nói.

"Kỷ Tuyền, cô có thể bớt gây chuyện một ngày được không hả?"

"Công ty bỏ ra mức lương cao để mời cô về là để cô tạo ra giá trị cho công ty, không phải để cô gây rắc rối cho công ty."

"Đúng, tôi thừa nhận, cô có năng lực, mới đến có mấy tháng mà đã đàm phán thành công mấy dự án lớn, nhưng cho dù là vậy, cô cũng không thể vin vào việc mình có chút công lao mà làm cho công ty gà bay chó sủa như vậy."

Lý Minh vừa vào cửa đã nghe nói về chuyện Kỷ Tuyền dẫn cảnh sát đến công ty.

Còn chưa kịp hỏi rõ ràng thì lại nghe trợ lý báo cáo trưởng phòng kế hoạch bị bắt.

Sóng gió nổi lên liên tục.


Vụ video tin đồn của Kỷ Tuyền hôm qua còn chưa kịp giải trình với cấp trên, hôm nay lại nổ ra một chuyện rắc rối còn lớn hơn.

Ông cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì có lẽ cái ghế tổng giám đốc của ông không giữ được đến khi về hưu mất.

Lý Minh vừa dứt lời lại đập bàn: "Giải thích!!"

Sáng nay khi báo cảnh sát, Kỷ Tuyền đã nghĩ đến chuyện này, sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi, nên cô khá bình tĩnh.

Kỷ Tuyền tiến lên một bước, lấy một chiếc USB từ trong túi ra đặt lên bàn làm việc của Lý Minh: "Tổng giám đốc Lý, ông có thể xem cái này trước."

Lý Minh cúi đầu nhìn chiếc USB mà Kỷ Tuyền đặt xuống, nhíu mày: "Đây là cái gì?" 


Thấy ông ta không động đậy, Kỷ Tuyền chủ động cầm chiếc USB cắm vào máy tính của ông ta, rồi mở lên, sau đó xoay màn hình về phía ông ta.

Video bắt đầu phát, sắc mặt Lý Minh càng lúc càng đen lại.

Đến khi video kết thúc, sự giận dữ trong lòng Lý Minh đã tan biến hết, chỉ còn lại vẻ mặt đen như đít nồi.

"Xảy ra chuyện như vậy, sao cô không báo cáo với tôi?"

Kỷ Tuyền không kiêu ngạo cũng không xu nịnh đáp: "Tổng giám đốc Lý, đây là chuyện riêng của tôi, tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể tự xử lý theo ý mình."

Sắc mặt Lý Minh xanh mét: "..."

Kỷ Tuyền nói tiếp: "Thời gian qua, tôi quả thực đã gây ra không ít rắc rối cho ông, tôi rất xin lỗi, nhưng suy cho cùng, lỗi không phải ở tôi, nên tôi không chấp nhận cái gọi là 'lỗi tại người bị hại'."

Lý Minh: "..."

Từ khi Kỷ Tuyền vào làm, Lý Minh đã luôn ấn tượng với cô bởi vẻ ngoài dịu dàng nhưng bên trong lại mạnh mẽ, quyết đoán.

Ông không ngờ Kỷ Tuyền, người luôn làm việc chu toàn, lại dám đối đầu trực tiếp với ông.

Lý Minh chống tay lên bàn làm việc, không nói gì, nghĩ đến những dự án mà Kỷ Tuyền đang nắm trong tay, ông cố gắng kìm nén sự bất mãn trong lòng, giọng điệu hòa hoãn hơn vài phần: "Nói cho cùng thì chuyện này lan truyền ra ngoài cũng không tốt cho công ty."

Kỷ Tuyền đáp lại: "Vậy nên lúc này công ty nên đưa ra tuyên bố chính thức, lên án hành vi sai trái của trưởng phòng Phùng, gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho những đồng nghiệp có ý đồ tương tự, để ngăn chặn những chuyện như vậy tái diễn."

Kỷ Tuyền vừa dứt lời đã khiến Lý Minh á khẩu không nói được lời nào.

Hai người đang giằng co, không ai chịu nhường ai thì một cuộc điện thoại đã phá vỡ thế bế tắc.

Lý Minh liếc nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình điện thoại, ánh mắt ông ta khẽ dao động, rồi cầm điện thoại lên nghe máy, ngay lập tức nở nụ cười niềm nở: "Tổng giám đốc Vương, sao hôm nay ông lại nhớ đến việc gọi điện cho tôi vậy?"

Người ở đầu dây bên kia không biết đã nói gì, Lý Minh nghiêng đầu liếc nhìn Kỷ Tuyền một cái, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Đúng, đúng, đúng, cô Kỷ là người của tôi, con bé này tính tình hơi cứng rắn, khiến tổng giám đốc Vương chê cười rồi."

Nói xong, Lý Minh quay đầu lại tiếp tục nghe điện thoại.

Càng nói chuyện, sắc mặt Lý Minh càng tươi tỉnh, cuối cùng ông ta cười toe toét: "Công ty chúng tôi đương nhiên ủng hộ hành vi của cô Kỷ, chính tôi là người đã bày mưu tính kế cho cô ấy báo cảnh sát đấy chứ."

Kỷ Tuyền đứng bên cạnh: "..."

Cúp điện thoại, Lý Minh quay người nhìn Kỷ Tuyền, im lặng một lát rồi hỏi với một nụ cười đầy ẩn ý: "Cô Kỷ, cô quen Tống tổng à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play