Chương 101: Trời tối thỉnh nhắm mắt
Lúc trước còn muốn cậu ngoan ngoãn nghe lời, chỉ trong vài phút, thái độ đã thay đổi, bắt đầu thăm dò cậu.
Có lẽ là vì Hoài Giảo thể hiện vẻ ngoài "ngốc nghếch", khiến Sở Hành tin tưởng cậu, hoặc có thể là tưởng rằng cậu không hiểu, mỗi khi Sở Hành hỏi cậu, ánh mắt của đối phương đều không hề rời đi.
“Chính là…” Hoài Giảo nhíu mày, dường như nghĩ đến điều gì, không kìm được lại cắn môi nhỏ: “Chính là tôi cảm thấy, nếu như người chơi có được tri giác khi bị người sói giết, thì chẳng phải hắn có thể trực tiếp nhận ra người sói ư…”
Hoài Giảo có vẻ không nghĩ ra được điều gì, biểu tình ngốc ngốc, mũi nhăn lại, miệng thì lẩm bẩm: “Hơn nữa hắn còn được phù thủy cứu, vậy chẳng phải hắn sẽ biết được thân phận mọi người ngay trong một đêm sao?”
“lỡ như người này là người sói tự giết bản thân thì sao” Hoài Giảo như đang tự cho mình là đúng, chớp chớp hàng mi cong vút, miệng khẽ nhếch lên, quay đầu nhìn vào Sở Hành, trông vừa ngốc nghếch vừa xinh đẹp.
“nếu là như anh nói, vậy người sói chẳng phải sẽ biết phù thủy là ai ngay từ đầu!?”
Người này ngốc thì thôi đi, hình như còn không nhận thức được chính bản thân mình ngốc.
“cái này cũng quá bug rồi, tôi cảm thấy không đúng lắm.”
May mà không ngốc quá mức, ít ra vẫn còn thể nhận ra một ít điều.
Sở Hành cuối cùng cũng 100/100 hiểu rõ hết thảy về người trước mặt này sâu cạn ra sao.
Nếu muốn hắn đánh giá đối phương, thì có lẽ là ngốc nghếch không biết che giấu, nhưng lại tươi sáng thoát tục.
Sở Hành trong khoảnh khắc này thật sự không hề nghi ngờ về sự ngu ngốc của Hoài Giảo là thật hay giả, nhưng hắn chỉ thắc mắc một điều, đó là đối phương đã vượt qua những thử thách trong phó bản trước đó như thế nào.
Người đàn ông có đôi mắt màu nâu nhạt, dưới ánh đèn sáng trong phòng, đôi mắt ấy hơi co lại một chút, anh không chút cố kỵ, mà nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hoài Giảo.
Thực ra, ngay từ ngày đầu tiên trò chơi bắt đầu, anh đã nhớ rõ khuôn mặt này.
Hành động lỗ mãng, hấp tấp cứ thế chạy thẳng vào hiện trường khảo hạch của người chơi cuối cùng.
Lúc đó, mọi người đã rất thiếu kiên nhẫn, những người chơi đã quen với trò chơi và ít nhất đã thông qua ba phó bản, đều có chút tính cách riêng, họ có tư duy độc lập, và dù tính cách có cao ngạo thế nào cũng không phải là kẻ ngu ngốc, vì vậy họ vẫn luôn kiên nhẫn và che giấu bản thân.
Tuy nhiên, thực sự là chờ đợi quá lâu, khi Hoài Giảo đẩy cửa vào, Sở Hành đã nghe thấy có người không kiềm chế được mà hừ lạnh một tiếng.
Cho đến khi cửa bị đẩy ra, lộ ra một khuôn mặt.
Người đó có mái tóc hơi lộn xộn vì bị gió thổi, cả khuôn mặt trắng như phát sáng, trên trán còn lộ ra một chút phấn hồng, cậu có vẻ như nhận ra mình đến muộn, nên dù chưa hoàn toàn ngẩng đầu lên, cậu đã vội vã mở miệng xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi…”
Sau đó, lời nói không còn nghe thấy nữa.
Sở Hành ngồi hơi xa, không thể nhìn rõ người đó, chỉ thấy cậu cúi đầu, mái tóc đen hơi rối, và có thể mơ hồ thấy một đôi tai nhỏ, với một màu đỏ ửng rất rõ ràng.
Sở Hành rất tin vào trực giác và mắt nhìn người của bản thân, sau khi Hoài Giảo nói xin lỗi và ngồi xuống bàn, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã có thể phác họa ra khoảng bảy tám phần đặc điểm của người này.
Vì vậy, ấn tượng đầu tiên của hắn về Hoài Giảo là: Xinh đẹp nhưng không thông minh.
Trong trò chơi, có rất nhiều người như vậy.
Sở Hành đã trải qua hơn ba phó bản, gặp quá nhiều những nhân vật ác độc, ngu ngốc, xinh đẹp nhưng lại ngớ ngẩn, đều chỉ là những vai phụ không có gì đặc biệt trong mắt hắn.
Hắn cảm thấy hơi nhàm chán, chỉ liếc qua một cái rồi lạnh lùng thu ánh mắt lại.
Trên bàn tròn, rõ ràng có những mục tiêu khó giải quyết hơn, những người chơi nhìn không thấu cũng không dễ nắm bắt hơn, những người này mới thật sự thu hút được sự chú ý của hắn.
Hoài Giảo cảm giác được Sở Hành vẫn luôn nhìn mình, lo lắng không biết bản thân đã nói sai điều gì, nên không kìm được mà cảm thấy mặt nóng bừng, cậu nghĩ rằng mình đã làm sai gì rồi, ở trước mặt Sở Hành – người thông minh như vậy – mà lại để lộ khuyết điểm. Lông mi cậu run lên, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là có chỗ nào không đúng không?"
Sở Hành lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào cậu một cái, trong lòng còn chưa hoàn toàn tiếp nhận, nhưng miệng đã theo phản xạ trả lời: "Không có, đều giống như tôi nghĩ."
Hoài Giảo cong môi nhỏ, đôi mắt sáng long lanh, nhìn về phía Sở Hành: "Đúng không, anh cũng cảm thấy có bug phải không?"
"Chắc chắn là có phương pháp nào đó, nếu đã là phải tự thân hành động, sao có thể không bị người chơi phát hiện ra thân phận?"
Hoài Giảo gật đầu, cảm thấy suy đoán của mình rất hợp lý, sau đó, ý nghĩ vừa chuyển liền quay sang hỏi Sở Hành: "anh thấy sao? Anh có ý kiến gì không?"
Khi hoàn toàn tin tưởng đối phương, Hoài Giảo dường như muốn hỏi hắn mọi thứ, trưng cầu ý kiến của hắn.
Tay Sở Hành đặt trên giường khẽ run, suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: "Tôi đồng ý với quan điểm của cậu, phần lớn đều khớp với suy đoán của tôi."
"Về cái bug mà cậu nói, tôi cũng đã nghĩ đến." Sở Hành trả lời rất thận trọng, hắn rũ mắt, giọng nói bình thản: "Cá nhân tôi cảm thấy, hai điểm này thực ra không mâu thuẫn với nhau."
“Người chơi được chọn có thể vẫn tỉnh táo, nhưng đồng thời hệ thống cũng có thể khiến hắn không hoàn toàn tỉnh táo.”
Nói hơi vòng vo, Hoài Giảo thực sự không hiểu hết ý hắn, cậu vô thức nhăn mặt, nhấp môi nói: “Tôi nghe không hiểu lắm…”
Sở Hành khẽ mỉm cười, nói: “Ý của tôi là, tôi đoán vào đêm đầu tiên chắc chắn có một tình huống đặc biệt thuộc về quy tắc, bởi vì phù thủy có khả năng sẽ chọn cứu người, xác suất người chơi bị sói giết đêm đó phát hiện ra thân phận là rất cao, để tránh cho tình huống này xảy ra, hệ thống có thể đã thêm vào một giả thuyết.”
“Ví dụ như, người chơi bị chọn có thể có cảm giác, nhưng không hoàn toàn.”
Biểu cảm của Hoài Giảo có vẻ như vẫn còn cái hiểu cái không, cậu cẩn thận nhìn sắc mặt của Sở Hành, rồi lại cẩn thân nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu được đại khái rồi.”
Dù vậy, cậu vẫn không biết điều này có liên quan gì đến tình huống hiện tại.
Sở Hành nâng mi, như thể hiểu rõ suy nghĩ của cậu, hắn không giải thích thêm, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng “ừ.”
“Chúng ta bây giờ có cần đi tìm bọn họ không?”
Sau khi Sở Hành tắm xong, hai người bắt đầu trò chuyện, chớp mắt cái, đã hơn một giờ trôi qua.
Hoài Giảo nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, thấy đã gần 3 giờ chiều, liền nói: “Chúng ta nên đi tìm họ thôi, chắc họ vẫn đang lục soát các phòng khác.”
Cậu do dự một chút rồi nói tiếp: “Tôi còn muốn xem thử trong phòng người khác có thể tìm thấy gì không.”
Sở Hành gật đầu, đứng dậy từ mép giường, “Được, đi xem thử.”
“ừm, ừm!” Hoài Giảo đứng dậy theo hắn.
…
Hai người vừa ra khỏi cửa chính, liền đụng mặt nhóm người đang đi về.
“Lục soát xong rồi sao?” Hoài Giảo hơi ngạc nhiên, chủ động hỏi.
Cậu nhận thấy sắc mặt của mấy người này có chút kỳ lạ, họ không giống như lúc trước khi rời đi, đặc biệt là ánh mắt khi họ nhìn về phía cậu lúc này.
Hoài Giảo cảm thấy lòng mình không yên.
“ừ, lục soát xong rồi.” trả lời là Hạ Lĩnh, người đứng đầu đội ngũ, hắn vốn là người thích đùa giỡn, nhưng lúc này ánh mắt hắn nhìn Hoài Giảo có gì đó rất kỳ quái.
Hoài Giảo bị Hạ Lĩnh nhìn, trong lòng đột nhiên lo lắng, vội vàng hỏi: “Vậy, có phát hiện gì không?”
“Không có gì đặc biệt.” Hạ Lĩnh trả lời mơ hồ, khi nói xong, đã đi đến gần hai người.
“Đi xuống trước đi, buổi tối rồi nói tiếp.”
Ngày hôm nay trôi qua thật nhanh, từ khi phát hiện thi thể buổi sáng đến khi điều tra xong các phòng, chỉ mới qua mấy tiếng, Hoài Giảo có cảm giác còn chưa kịp làm gì thì đã đến buổi tối.
Trong đại sảnh rộng lớn, đồng hồ chỉ đúng vào số 7.
Ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng trong đại sảnh tầng một, 7 người chơi đã ngồi ngay ngắn quanh bàn tròn.
Không cần hệ thống nhắc nhở, cũng không cần lời dạo đầu gì, quy tắc trò chơi lúc này không còn quan trọng nữa khi đã có người chơi đã chết.
So với trò chơi người sói, hiện tại càng giống như một trò chơi “Ai là hung thủ”.
Vì vậy, khi Hoài Giảo vừa ngồi xuống, đã có người lên tiếng.
“số 1, anh có gì muốn nói không?” Người hỏi chính là Hạ Lĩnh, hắn ngả người dựa vào ghế, không có vẻ gì căng thẳng, trực tiếp nhìn Sở Hành, nói: “Đêm qua mọi người còn thấy anh là nhà tiên tri, vậy mà buổi sáng đã bình an ngồi ở đây, anh có thể cho chúng tôi một lý do không, để chúng tôi biết người sói không phải đang làm từ thiện?”
Hoài Giảo nghe ra giọng điệu của Hạ Lĩnh đầy sự mỉa mai, mặc dù hắn không trực tiếp nói Sở Hành là sói, nhưng lời nói giữa các câu đều ngầm có ý như vậy.
Rất rõ ràng, tất cả mọi người ở hiện trường đều nghĩ như vậy.
“anh muốn nghe cái gì?”
Hoài Giảo thấy Sở Hành mỉm cười, lộ ra một nụ cười khẽ đầy lạnh lùng, hắn ngẩng đầu, không hề né tránh ánh mắt của mọi người, bình tĩnh nói: “Vậy thì sao, định tối nay tặng tôi phiếu sói loại tôi ra ngoài à?”
Sở Hành còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của mọi người, mặc dù tình huống hiện tại rất bất lợi cho hắn, nhưng hắn vẫn giữ được nhịp độ bình thường, giọng nói trầm ổn, mở miệng nói: “Tối qua tôi kiểm tra số 5, ở phía sau số 8 và số 9, một người là sói, một người là kim thủy, theo logic ít nhất có một cái là sói.”
“Lẽ ra tôi định kiểm tra số 3, nhưng vì thấy phiếu bầu vào tối qua, tôi đã tạm thời thay đổi thành số 5.”
“Tôi nghĩ tối nay có thể kiểm tra ra một sói, nhưng rất không may, người đó lại là kim thủy của tôi.”
Nhà tiên tri kiểm tra 2 lần đều là kim thủy, đối với phe tốt mà nói, đây rõ ràng không phải chuyện tốt.
Hơn nữa, bản thân thân phận nhà tiên tri của Sở Hành vẫn còn bị nghi ngờ trong tình huống này.
Việc Sở Hành có thật sự kiểm tra ra gì hay không, cũng không mang lại sự trợ giúp gì cho hắn trong tình huống hiện tại, thậm chí so với đôi kim thủy là Hoài Giảo và Y Thừa Phong, vai trò nhà tiên tri của hắn có vẻ dễ dàng bị bỏ phiếu loại trừ hơn.
Hoài Giảo cũng không biết Sở Hành đang nghĩ gì.
“rồi sao nữa? Báo xong kim thủy rồi sao? thân phận của mình cũng không nói rõ?” Số 4 dẫn đầu nghi ngờ, hắn nói chuyện rất thẳng thắn, liếc mắt nhìn Sở Hành, giọng nói cao lên: “cậu nghĩ chúng tôi đều là đồ ngốc à?”
Lần này, Sở Hành trực tiếp cười lạnh, “Tôi là nhà tiên tri, báo tin tức bản thân kiểm tra được thì có gì sai?”
“Không quan tâm các người nghĩ thế nào, tôi chỉ làm việc nhà tiên tri nên làm, hai đêm kiểm tra ra hai kim thủy, còn ai là người sói có thể bàn luận thêm.”
Số 4 dường như bị ngữ khí của hắn chọc giận, tỏ vẻ tức giận, sau một lúc lâu mới nói: “thật sự rất biết diễn trò, nhưng nói nhiều thì cũng không có ích gì, dù sao đêm nay chắc chắn sẽ loại trừ anh.”
“được thôi.”
Sở Hành mặt không biểu cảm, đem lời nói khách sáo mà trước đó đã nói với Hoài Giảo, nói lại một lần nữa với tất cả mọi người: “Người sói tối qua giết một người, hôm nay lại bỏ phiếu loại ra một người.”
“Một ngày loại hai người, sao lại không được.”
Sở Hành khẽ nâng mí mắt, trên khuôn mặt luôn không cơ biểu cảm lại lộ ra một nụ cười: “Các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện số 2 bị giết tối qua không phải là thần bài.”
“phù thủy đã hết thuốc giải, còn có thể loại được hai thần bài, mất một lần 2 người.”
“Cũng không cần chờ ngày thứ 3 đến, thì trò chơi bây giờ đã có thể trực tiếp kết thúc.”
Số 4 im lặng không nói gì.
Trên bàn tròn im lặng, ngoại trừ Sở Hành, những người chơi khác đều giữ vẻ mặt mơ hồ.
Hoài Giảo đã từng nghe Sở Hành nói những lời này, vì vậy lúc này cậu không quá bận tâm, cậu ngẩng đầu, lặng lẽ quan sát sắc mặt của mấy người chơi xung quanh, trong lòng đã hiểu rõ.
Mọi người có lẽ đang tự hỏi liệu lời của Sở Hành có đáng tin hay không.
……
“Còn một tiếng rưỡi nữa.” Không biết có phải vì mọi người đã im lặng quá lâu hay không, người đầu tiên lấy lại tinh thần là số 3, Trần Hân, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, rồi nhắc nhở mọi người: “Không cần lãng phí thêm thời gian.”
Trần Hân là cô gái duy nhất trong trò chơi, tư duy phản ứng của cô lại không thua kém gì các chàng trai, khi thấy mọi người đều im lặng, cô suy nghĩ một chút rồi đưa ra một đề nghị khác: “Mọi người thực ra có thể trước tiên tạm gác lại việc giải quyết thân phận của số 1.”
“Tôi nghĩ hôm nay ngoài thân phận nhà tiên tri, còn có một vấn đề quan trọng hơn.”
Trần Hân không dừng lại, tiếp tục nói: “Hệ thống 010 đã nhắc nhở rất nhiều lần, cùng với những rối rắm về tiếng nói và dao của sói, nếu không sợ phiền tôi nghĩ chúng ta hãy tập trung lại một chút, rà soát lại các manh mối bên ngoài.”
“Buổi sáng khi phát hiện ra thi thể số 2, tui tin mọi người hẳn đều đã suy nghĩ cẩn thận, trò chơi này cũng không đơn giản chỉ là ma sói.”
Trần Hân đưa ra quan điểm không khác mấy với Sở Hành.
“Hiện tại, chúng ta có thể tạm thời đem người sói đổi thành ‘hung thủ’."
Hoài Giảo nghe mà sửng sốt, nhìn về phía cô.
"Tôi tin tưởng mọi người ngồi ở đây đều đã từng trải qua những vụ án giết người trong phó bản, nhìn kỹ một chút, thì cũng không khác gì so với trò chơi người sói này.
Hạ Lĩnh là người đầu tiên hiểu ra, cười khẽ nói: “Có ý tứ.”
Cô gái nhìn vào mắt Hạ Lĩnh, nói: “người chơi số 7 buổi sáng đưa ra ý kiến lục soát phòng, đại khái cũng là ý tưởng này.”
“Chúng ta hiện tại hẳn là nên thảo luận kết quả của phiếu bầu.” Y Thừa Phong nhíu mày, ngắt lời nói.
“Số 5 đừng vội, tôi còn chưa nói xong.” cô gái không chút lo lắng tiếp tục: “Thực ra tôi chỉ có một trọng điểm, buổi chiều lúc chúng ta lục soát phòng có phát hiện một vấn đề mà giờ có thể đưa ra.”
“Tôi cảm thấy vấn đề này so với việc rối rắm thân phận của số 1 còn quan trọng hơn.”
Hạ Lĩnh lúc này dường như mới nghĩ ra điều gì, rất nhanh đã tiếp nhận câu chuyện: “'Chính là lúc chúng ta đến phòng của số 1 lục soát.”
Đề tài quay lại với cảnh tượng buổi sáng, mọi người đã đơn giản tìm kiếm trong phòng của số 1 Sở Hành một phen, rồi để Hoài Giảo ở lại phòng của hắn.
Lý do mọi người kêu Hoài Giảo ở lại là gì cậu rất rõ ràng, vì cậu là kim thủy, có thân phận cao nhất hiện tại, cơ bản có thể xác định là người tốt.
Hạ Lĩnh vừa nói xong, ánh mắt mọi người lập tức rơi xuống Hoài Giảo.
“Số 9, cậu có phát hiện gì trong phòng của số 1 không?”
Hoài Giảo cảm nhận ánh mắt của mọi người đổ dồn vào mình, khiến cậu cảm thấy cứng đờ, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Cậu có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của mọi người, rồi nhẹ nhàng trả lời: “Không, không có…”
Giọng nói của cậu vừa dứt, đã có người nghi ngờ lên tiếng: “Cái gì cũng không có? Cậu có nhìn kỹ tất cả các nơi không?”
Hoài Giảo nghe ra giọng nói đó là của số 4, người này tính cách thẳng thắn, không quan tâm người khác nghĩ gì, lập tức lên tiếng: “Ngăn tủ, dưới giường, những nơi đó cậu có nhìn qua chưa? Còn có trong phòng tắm? Số 9, cậu phải hiểu, chúng tôi tin tưởng cậu mới để cậu lại trong phòng của số 1, đừng ngu ngơ mà bao che cho hắn.”
Nếu không phải Hoài Giảo đã phần nào hiểu được tính cách của người này, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái khi nghe những lời của số 4.
Mọi người đều tham gia trò chơi này để giành chiến thắng và thông qua khảo hạch, Hoài Giảo thật sự không hiểu tại sao số 4 lại nói những lời như vậy.
Xung quanh, các người chơi khác không phản bác lại, dường như họ cũng im lặng đồng ý với những gì số 4 nói.
Hoài Giảo không phải người dễ dàng thể hiện cảm xúc, đặc biệt là trong tình huống như thế này, vì vậy, cậu chỉ nhíu mày, giữ giọng điệu bình tĩnh và nói: “Đã lục soát tất cả, mọi nơi đều xem qua, không có gì cả.”
Đừng nói là dưới giường, Hoài Giảo thậm chí còn sờ qua cả giường của Sở Hành, sau khi xong việc còn giúp anh dọn dẹp phòng và sắp xếp lại tủ quần áo.
Ngoài một sợi tóc, thật sự không tìm thấy gì khác.
Nhớ lại sợi tóc đó, Hoài Giảo lại nghĩ đến chính mình và Sở Hành đã có một cuộc đối thoại kỳ lạ và khó hiểu liên quan đến sợi tóc, khiến cậu không biết nên khóc hay cười.
Hoài Giảo ngẩng đầu lên và phát hiện Sở Hành cũng đang nhìn mình.
Không biết liệu đối phương có nghĩ đến sự kiện tương tự không, nhưng khi Hoài Giảo nhìn về phía Sở Hành, cậu rõ ràng thấy được một nụ cười nhẹ nơi khóe miệng của Sở Hành.
Trên mặt Hoài Giảo lộ ra vẻ không thể hiểu được, nhưng chỉ có hai người mới hiểu nụ cười mơ hồ đó.
Trong lòng Hoài Giảo nhảy dựng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, né tránh ánh mắt của Sở Hành, rồi quay lại, cố gắng nói rõ ràng và tỉ mỉ với mọi người: “Trong phòng của số 1 thật sự không có gì, tôi đã kiểm tra tủ quần áo, túi quần cũng đã xem qua.”
“Còn có số 4 nói đến dưới giường.” Hoài Giảo nhấp môi, nhỏ giọng nói tiếp: “Trong phòng đồ đạc rất ít, ngoài một vài đồ dùng cá nhân của anh ấy, tôi không phát hiện bất kỳ đồ vật không nên có nào khác.”
“Ví dụ như những công cụ mà người sói có thể dùng để gây án.”
Hoài Giảo cho rằng mình đã nói rất rõ ràng, chỉ thiếu mỗi việc kể chi tiết về việc lục soát phòng, nhưng không ngờ lại có người không hài lòng.
“Cậu nói đồ dùng cá nhân là chỉ những thứ này sao?” Hạ Lĩnh đột nhiên lên tiếng.
Biểu tình của hắn có chút kỳ quái, không rõ là có đang nghiêm túc hỏi vấn đề này hay không, chỉ thấy ánh mắt của hắn không rời khỏi Hoài Giảo, nhìn như đang nghiêm túc hỏi: “Cậu có thể phân biệt được cái gì là đồ dùng cá nhân, cái gì là vật phẩm khả nghi không?”
“Người sói rất xảo quyệt, nhất định sẽ lừa được những người như cậu.”
“Có lẽ cậu đã phát hiện ra manh mối nào đó, chỉ là chính cậu không chú ý tới thôi.”
“Có ý tứ gì?” Hoài Giảo có chút không hiểu, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng đối phương không có ý tốt.
“Ý tứ là sợ cậu quá ngây thơ, không đủ cẩn thận, nên mới muốn cậu kỹ càng tỉ mỉ nói lại một lần những đồ vật mà cậu thấy ở trong phòng số 1, có phải cậu đã nói chuyện với anh ta không? Có thể nào bị anh ta lừa không?” Lời này là được Y Thừa Phong nói ra, người luôn ít nói, với mái tóc đỏ và phong thái tuấn mỹ, cậu ta nâng mắt, nhìn thẳng vào Hoài Giảo từ bên kia bàn tròn.
Khi Hoài Giảo quay lại nhìn cậu ta, Y Thừa Phong dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cậu cũng có thể không nói, không có gì quan trọng…”
“Chính là ý tứ này.” Hạ Lĩnh mang theo nụ cười, gật đầu tán đồng.
Hoài Giảo thật sự cảm thấy không thể hiểu được, cả tình huống hiện tại lẫn thái độ của những người chơi khác.
Cậu nhớ lại việc mình đã được tín nhiệm, được nhóm người này chọn để ở lại trong phòng của Sở Hành, nhưng bây giờ, họ lại nghi ngờ cậu, cho rằng cậu không đủ cẩn thận, không tin vào lý do của cậu, và những người này chính là những người đã đặt niềm tin vào cậu.
Mọi người nhìn cậu, nhưng dường như không nhận ra rằng chính họ có vấn đề, thái độ của họ đồng nhất, gần như ép buộc cậu phải đưa ra thêm những "chi tiết" mà họ muốn nghe.
Hoài Giảo rất ít khi nổi giận trong trò chơi, nhưng lúc này, cậu thật sự cảm thấy tức giận.
“Các người muốn nghe tôi nói cái gì?” Hoài Giảo rũ mắt, những sợi lông mi dài mảnh cũng theo đó buông xuống, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nói: “Tủ quần áo trong phòng số 1 treo áo sơ mi, quần và áo khoác, tủ phía dưới có vớ và… quần áo bên trong.”
“Tủ đầu giường có hai cuốn notebook và hai cây bút, còn có một chiếc đồng hồ.”
“Đáy giường không có gì ngoài bụi.”
“Trên giường cũng vậy.”
“Phòng tắm rất nhỏ, các người trước đó đã vào xem qua, cho nên tôi không vào nữa, sau khi các người rời đi, anh ta cũng không nói gì với tôi, trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa.”
Hoài Giảo cắn môi, giọng nói hơi không rõ ràng.
Sau một lúc lâu, cậu nhấc mi mắt, ngẩng đầu nhìn bọn họ, hỏi: “Các người còn muốn biết gì nữa không?”