Chương 100: Trời tối thỉnh nhắm mắt
“Tôi có thể tin tưởng anh không?” Hoài Giảo suy nghĩ một lúc rồi vẫn hỏi.
Mặc dù là hỏi như vậy, nhưng biểu tình của cậu trong mắt Sở Hành rõ ràng là: Tôi đã tin tưởng anh rồi, cho nên anh không được lừa dối tôi.
Sở Hành nghĩ thầm, người trước mặt này, so với những NPC hắn gặp trong trò chơi phó bản, có lẽ còn ngốc hơn một chút.
Dù đã có chứng cứ trong tay, nhưng vẫn có thể bị hắn dùng vài câu nói khéo léo lừa dối, khiến cho khuôn mặt đỏ bừng rồi lùi bước.
Giống như một người chơi cấp thấp hạng C, bị hắn lợi dụng, lừa gạt, không sống nổi qua ngày đầu tiên, chỉ là một nhân vật phụ ngu ngốc vô dụng.
Sở Hành vốn có thể trả lời rất nhanh, giống như vô số lần trước đây khi làm nhiệm vụ, bằng diễn xuất hoàn hảo không tì vết, cùng với giọng điệu thẳng thắn và thành khẩn tuyệt đối, nói với cậu: “cậu có thể tin tưởng tôi.”
Nhưng không phải như hiện tại, bị đôi mắt đẫm nước của cậu nhìn chằm chằm, yết hầu nghẹn lại, mí mắt cụp xuống, tạm dừng ít nhất hai ba giây, rồi mới dùng giọng điệu mơ hồ, không rõ ràng, lặp lại một câu: “Nghe tôi là được.”
Hoài Giảo cắn môi, khẽ gật đầu với hắn, nhìn dáng vẻ như vừa mà nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Cả người cậu như dịu hẳn đi, cậu ngồi ở mép giường của Sở Hành, bờ vai và lưng vốn luôn căng thẳng cũng dần thả lỏng. “Tôi vốn nghĩ rằng anh và số 5 đều là sói.”
Cậu hạ giọng, nói thẳng với Sở Hành: “Số 5 cho tôi cảm giác rất giống sói, lúc phát hiện thi thể của số 2, chỉ có hắn không có mặt, hắn dường như không hề căng thẳng chút nào, khi tôi tìm thấy hắn trên mái nhà, hắn còn đang hút thuốc…”
Hoài Giảo khép chân lại, ngẩng đầu liếc nhìn Sở Hành: “Nếu không phải anh đã nhanh chóng nói ra, tôi chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn.”
Sở Hành nghe vậy, hơi cụp mắt xuống, đáp: “cậu xác định người sói đều chỉ dựa vào phỏng đoán sao?”
“nếu không thì làm sao bây giờ, tôi thực sự không hiểu lắm…” Hoài Giảo khóe miệng rũ xuống, mơ hồ nói: “Tối qua lúc bỏ phiếu, tôi cũng không hiểu rõ, ai cũng không dám bỏ phiếu trước, nếu khi đó số 7 không bỏ phiếu, thì có lẽ số 8 cũng sẽ không bị loại.”
Sở Hành dường như khẽ cười, khóe môi nhấc lên một độ cong rất nhỏ: “Nghe không hiểu cũng không sao, trong trò chơi này, manh mối bên ngoài quan trọng hơn.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy!” Hoài Giảo nhanh chóng chấp nhận ý kiến, “Vừa rồi khi nhìn thấy thi thể của số 2, tôi đã cảm thấy, so với việc chỉ dựa vào lời nói để đoán thân phận, trực tiếp tìm được manh mối về người sói khi gây án chắc chắn hữu ích hơn.”
Hoài Giảo suy nghĩ rất nhiều về những thứ bên ngoài, bỏ qua các giả thiết trong trò chơi và các loại lời nói, trong mắt cậu, manh mối trực quan nhất về người sói hiện tại chính là: Người sói có công cụ, và người sói cần tự mình ra tay để giết người.
Hai manh mối này nếu xem xét kỹ hơn, lại liên hệ với thông tin về việc loại bỏ người chơi, có thể suy luận ra nhiều điều hơn.
Số 2 là một người to con, cơ bắp như vậy, làm sao đội người sói có thể loại bỏ hắn mà không để lại bất kỳ bằng chứng nào?
Chẳng lẽ số 2 không hề phản kháng? Nếu hắn phản kháng, dù người sói có đông hơn, ít nhiều cũng sẽ để lại dấu vết.
Trong phòng, trên giường, trên sàn nhà, khắp nơi đều là vết máu. Một căn phòng nhỏ như vậy, ba hoặc bốn người đàn ông lớn đứng cùng một chỗ, máu bắn tung tóe chắc chắn sẽ dính lên người họ ít nhiều…
“Ngẩn người làm gì.”
Hoài Giảo đang nói chuyện thì bỗng nhận ra mình thất thần, ánh mắt của Sở Hành vẫn dừng trên mặt cậu, chờ vài giây rồi không nhịn được hỏi: “cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Hoài Giảo giật mình tỉnh lại, thấy Sở Hành đang nhìn mình, vội vàng lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến một chút chuyện…”
Cậu tùy tiện kéo ra một chủ đề để lấp liếm, nhưng không ngờ Sở Hành dường như không có ý định bỏ qua, thấy cậu muốn trốn tránh, Sở Hành tiếp tục truy hỏi: “Nghĩ gì, nói tôi nghe thử xem.”
Hoài Giảo sững người, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đối phương rũ hàng mi, ánh mắt lạnh nhạt nhưng chặt chẽ nhìn thẳng vào cậu.
“Chính là… tôi nghĩ đến đêm đầu tiên, lúc người sói hành động, hình như bọn họ đã đến phòng tôi…”
“Cái gì?”
Sở Hành hơi nhíu mày, gần như lập tức phản ứng lại.
“Đã đến phòng cậu là có ý gì? Cậu nhìn thấy bọn họ sao?” Nam nhân nhíu chặt lông mày, giọng nói hơi gấp gáp, hỏi Hoài Giảo: “Nói rõ ràng, bọn họ đã vào phòng cậu chưa?”
Câu hỏi cuối cùng này nghe có chút kỳ lạ, nhưng Hoài Giảo không nghĩ nhiều, vội xua tay giải thích: “Không phải, không có, bọn họ không vào.”
“Chỉ là… đêm đầu tiên, bọn họ dừng lại rất lâu trước cửa phòng của tôi, vì là đêm đầu tiên, tôi rất căng thẳng nên không ngủ được.” Hoài Giảo hồi tưởng lại tình huống đêm đó, không giấu giếm mà kể lại với Sở Hành: “Tôi nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ dừng trước cửa, dưới khe cửa có bóng người, người sói đó hình như biết tôi đang đứng ngay sau cánh cửa, hắn không đi vào, nhưng lại gõ cửa phòng tôi…”
Giống như mèo vờn chuột, không thực sự làm gì mang tính xâm phạm, chỉ đơn thuần là trêu chọc và hù dọa cậu.
Hoài Giảo vẫn luôn suy nghĩ xem người đó là ai, ngay từ ngày đầu tiên đã nhắm vào mình, cố tình dùng thân phận người sói để trêu đùa.
“cậu cảm thấy rất kỳ quái?” Sở Hành nhấp môi hỏi.
Hoài Giảo gật đầu: “Ừ, rất kỳ quái.”
“Giống như cố ý muốn làm tôi sợ.” cậu có chút tức giận nói.
“Vậy cậu có bị dọa không?” Sở Hành không hiểu sao vẫn tiếp tục hỏi, có lẽ vì thời gian trước mắt còn dư dả, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng, Sở Hành, người vốn đang đứng trước mặt Hoài Giảo, không biết từ khi nào đã bước đến gần, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hai người chỉ cách nhau một cánh tay, vai kề vai, cùng ngồi trên mép giường.
Vì vừa mới bước ra từ phòng tắm không lâu, trên người hắn vẫn còn phảng phất mùi sữa tắm chưa tan hết, mát lạnh, không quá nồng.
Sở Hành ngồi xuống, không làm gì thêm, nhưng khoảng cách quá gần này vẫn khiến Hoài Giảo không khỏi nhích sang bên cạnh.
Đối phương dường như không để ý, chỉ nghiêng đầu, đôi mắt phượng bình thản dừng lại ở góc nghiêng gương mặt cậu, tiếp tục hỏi: “Lúc đó, có phải rất sợ không?”
“Ừm.” Hoài Giảo không hiểu tại sao câu hỏi này lại quan trọng, nhưng vì đối phương đã hỏi, cậu cũng thành thật trả lời: “Có hơi sợ.”
Lông mi cậu khẽ run, giọng nói nhỏ nhẹ: “Tôi tưởng rằng đêm đầu tiên sẽ là tôi chết.”
Sở Hành nghe xong, dừng lại một chút.
Nếu là những người khác ở đây, có lẽ lúc này sẽ an ủi, giọng điệu ôn hòa nói với Hoài Giảo: “Sao có thể, đừng nghĩ quá nhiều.”
Nhưng Sở Hành lại không làm vậy, anh không trấn an, cũng không nói những lời an ủi dư thừa. Anh chỉ nói bằng giọng trầm thấp, thẳng thắn: “Đêm đầu tiên là đêm Bình An.”
“……”
Cậu đương nhiên biết.
"Nếu không phải thế, có lẽ đêm đó cậu thật sự đã chết rồi.”
Nếu không phải tình huống hiện tại có hơi đặc biệt, thì Hoài Giảo khi nghe câu này có lẽ sẽ cho rằng đối phương đang đùa cợt mình.
Hoài Giảo nhíu mày, có chút tức giận, môi khẽ mím lại, cậu muốn hỏi đối phương rốt cuộc có thể nói chuyện đàng hoàng hay không, nhưng khi ánh mắt vừa chạm vào đôi đồng tử sáng của nam nhân, cậu chợt không dám nói gì.
Chỉ có thể mím môi, nhỏ giọng nói: “Vì sao lại nói như vậy…”
Giọng nói của cậu nghèn nghẹn, mang theo chút tủi thân, buồn bã.
Sở Hành bị cậu nhìn như vậy trong lòng không khỏi hơi căng thẳng, mở miệng nói: “Đêm đầu tiên là đêm Bình An, phù thủy không phải sẽ dùng thuốc giải cứu người sao?”
“Rất kỳ quái, đêm đó ngoài cậu ra, có lẽ không có ai nghe thấy động tĩnh như vậy.” Sở Hành nhìn chằm chằm vào Hoài Giảo, động tác hắn cẩn thận, quan sát biểu cảm của cậu. “Kết hợp với tình huống hôm nay, nếu như người sói yêu cầu phải tự tay ra tay, vậy khi phù thủy cứu người, có thể cũng có một số giả thuyết khác không?”
Hoài Giảo sững sờ, khẽ nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, biểu cảm trì độn.
Sở Hành gần như lập tức đã đoán ra được lỗ hổng, cũng không lo lắng Hoài Giảo có thể nghe hiểu hay không, chỉ là ngữ khí hơi mang theo chút khâm phục, nói với Hoài Giảo: “Hệ thống đã cho người sói hành động trước khi lựa chọn con mồi, nếu là trò chơi thực sự, tôi đoán người bị chọn làm con mồi hẳn là cũng có ‘tri giác’.”
“theo đó, khi phù thủy cứu hắn, chắc chắn hắn cũng có thể cảm nhận được.”
Hoài Giảo khẽ cuộn ngón tay, chậm rãi gật đầu: “Hẳn là vậy…”
Trong lòng cậu đột nhiên nhảy dựng lên, nhất thời gần như muốn cho rằng Sở Hành đã biết tất cả.
Dù cho Hoài Giảo ngốc đến đâu đi chăng nữa, thì vào thời điểm này cậu cũng nhận ra đối phương đang thăm dò cậu.
Thăm dò cậu về tình huống đêm đầu tiên, hoặc là nói, thăm dò cậu có phải là phù thủy hay không.