Chương 9: Sư đệ ngoan ngoãn ngày thứ chín
Chu Viên đưa ra một tờ giấy gấp, còn rất quen mắt.
“Cái gì thế?”
Kiều Miên nửa tin nửa ngờ nhận lấy mở ra, phát hiện là tờ giấy ghi lại lý giải về Cơ sở Luyện Khí mà Ôn Vân Thủy viết cho nàng trước khi vào trường thi.
“Ngươi biết không? Trên này viết không chỉ sai.”
Chu Viên nắm chặt tay, nhớ lại mấy vố mình bị thằng nhóc này chơi, càng nghĩ càng tức, “Hơn nữa đây là theo hướng lý giải của tà đạo mà viết!”
Kiều Miên: “...... Sao ngươi biết là sai?”
Chu Viên khoanh tay, khinh thường nói: “Vớ vẩn, ta không biết sao? Ta còn không phải vì cái đề này mà sau đó sai toàn tập, còn bị sư phụ mắng cho một trận!”
"...... Ngươi cũng thi hả?" Kiều Miên càng khó hiểu, “Mà khoan, làm sao ngươi có được?”
“Chẳng phải đơn giản sao, lúc ngươi vào ta trộm xem.”
Chu Viên hếch cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.
Kiều Miên im lặng: ...... Không biết nên nhả rãnh chỗ nào trước.
“Cho nên ta mới nói, Kiều Miên, ngươi nhất định đừng tin cái Ôn Vân Thủy kia, ta thấy hắn đầy bụng tâm cơ và ý đồ xấu!”
Kiều Miên vẻ mặt cạn lời: “Ta nói ngươi, một tên trộm đồ còn gian lận, giờ lại đi chỉ trích Vân Thủy!?”
“Ý ta là hắn lắm mưu nhiều kế!”
Nghe những lời này, Kiều Miên không vui, nàng từ trước đến nay đều bênh vực người nhà.
“Ngươi dựa vào đâu mà nói vậy? Chẳng lẽ ngươi ít mưu mô hơn chắc! Ai nghe lén chúng ta nói chuyện? Ai trộm đồ của ta? Hơn nữa, ta và ngươi đường đường chính chính cá cược, ngươi lại gian lận! Ngươi mau biến khỏi mắt ta!”
“...... À được được được, ngươi không nghe thì thôi, sau này có chuyện gì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!”
Chu Viên vừa oán hận vừa tức tối, vung tay múa chân một hồi rồi triệu hồi trường kiếm, giận dữ bay đi.
“Kỳ cục.”
Kiều Miên nhặt tờ giấy kia lên, nàng không hiểu phần giải thích trên đó, cũng không biết lời Chu Viên là thật hay giả.
Không thể chỉ nghe một câu nói mà quy chụp sự việc được.
“Trước tiên đi rửa mặt đã......”
Nàng thò người ra định đóng cửa sổ, đột nhiên nghe dưới lầu truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Nàng nhìn theo tiếng động, một bóng người mảnh khảnh đang nhanh chóng trốn vào trong bóng tối.
Là Ôn Vân Thủy.
Kiều Miên không phải người tâm tư tinh tế, không có thời gian cân nhắc hắn có nghe thấy không, nghe thấy bao lâu, đang nghĩ gì các vấn đề, mà trực tiếp lớn tiếng gọi: “Vân Thủy!”
Bóng người dừng lại.
Ôn Vân Thủy ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng da hắn có vẻ quá mức tái nhợt, hắn có chút hoảng hốt khi chạm mắt nàng, cười nói: “Sư tỷ.”
“Ngươi chờ một chút.”
Kiều Miên chạy xuống lầu, đi đến trước mặt Ôn Vân Thủy, hỏi thẳng: “Vừa nãy ngươi vẫn luôn ở ngoài cửa sao?”
“Có một lúc, nhưng không phải cố ý.”
Sẽ không đến mức cẩu huyết như vậy chứ, vừa đúng lúc nghe được hết những lời sau lưng người ta nói sao.
Kiều Miên thử hỏi: “Đều...... Nghe thấy hết rồi?”
Ôn Vân Thủy mím môi, cười gượng, giống như một đóa bạch liên hoa bị tàn phá, “Không sao đâu, sư tỷ, ta biết từ trước đến nay hắn không ưa ta.”
Nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt tổn thương, một bên là tiểu sư đệ ngoan ngoãn hiền lành, một bên là thằng nhóc thiếu đòn chuyên gây sự, Kiều Miên đương nhiên đứng về phía sư đệ, nàng nghiêm mặt nói: “Ta không tin hắn nói bậy.”
Ôn Vân Thủy cụp mắt, cẩn thận hỏi nhỏ: “Sư tỷ là...... Thật sự cảm thấy hắn nói bậy?”
Vẻ mặt này khiến người ta thương xót, dù có một chút nghi ngờ cũng bị ném ra sau đầu.
Kiều Miên trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên.”
Thiếu niên ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt bình tĩnh, “Vì sao chứ? Rõ ràng ngươi đã thấy rồi mà.”
“Nhưng thế không chứng minh được gì, hơn nữa quan trọng nhất là, ừm...... Ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi.”
Đây là lời từ tận đáy lòng Kiều Miên.
Ôn Vân Thủy hơi mở to mắt, dừng lại một lúc, vài giây sau bật cười, tiếng cười từ lồng ngực phát ra, mang theo chút run rẩy từ ý.
Trên đời này, người có thể tin tưởng nhân phẩm của hắn, chỉ có mỗi sư tỷ này.
Cái thứ gọi là nhân phẩm, chính hắn còn không tin.
Kiều Miên: “Ta có nói sai chỗ nào sao?”
“Sư tỷ.”
Tiếng cười của Ôn Vân Thủy đột nhiên dừng bặt, cả ý cười cũng biến mất không còn, đôi mắt đen thẳm như vực sâu nhìn chằm chằm nàng, giọng nói trở nên cực kỳ nhỏ và lạnh, giống như băng đá.
“Nếu ta chính là cố ý lừa ngươi thì sao? Cố ý giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng ngươi thì sao. Ngươi xem, bộ dạng ngươi tin tưởng ta như vậy, chẳng phải chứng minh ta ngụy trang thành công rồi sao?”
Kiều Miên lắc đầu: “Sẽ không đâu.”
“Vì sao?”
“Bởi vì......”
Kiều Miên chẳng lẽ lại nói là do hệ thống cài sẵn nhân vật tốt bụng sao.
“Sư tỷ, ngươi xem đi, đến chính ngươi cũng không nói ra được lý do.”
Ôn Vân Thủy nhợt nhạt nhíu mày, lộ ra vẻ hoang mang, dường như là thật sự đang suy nghĩ vấn đề này.
Cảm giác áp bức vừa rồi biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh tự nhiên, lại càng mang theo một chút cổ quái.
Đại não Kiều Miên bắt đầu rối loạn, nàng hai tay túm lấy cổ áo thiếu niên, lớn tiếng nói: “Cần cái lý do gì chứ! Ta chính là tin tưởng sư đệ ta rất tốt với ta không được à! Ngươi hỏi lại ta đầu óc ta sắp nổ tung mất, thế ta hỏi ngươi, ngươi có phải đang lừa ta không?”
Thiếu niên bị hỏi á khẩu.
Kiều Miên hiếm khi có được sự quyết đoán, “...... Trả lời!”
Ôn Vân Thủy vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, một lúc lâu sau mới dời mắt, chậm rãi đáp: “Là Vân Thủy vừa nãy nóng nảy, nên mới thất lễ, Vân Thủy...... Không có lừa sư tỷ.”
“Tốt, ta tin những gì ngươi nói.”
Kiều Miên buông cổ áo hắn ra, cười cười, “Vậy chuyện này cứ như vậy đi.”
Ôn Vân Thủy nhìn nàng, ánh mắt sâu xa.
Kiều Miên nhíu mày, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Sư đệ nhỏ gần đây lạ lắm, cảm xúc có chút không ổn định.
Giống như thời tiết vậy, đột nhiên biến sắc mà không báo trước.
Tâm tư rất nhạy cảm, chỉ cần bị hiểu lầm một chút, liền tự đắm chìm vào những suy nghĩ âm u, tự nhận mình là vai phản diện hắc hóa.
...... Khoan đã, nàng biết rồi!
Ở cái tuổi này! Ai cũng đều trải qua!
Là tuổi dậy thì!
Kiều Miên bắt đầu âm thầm phân tích, nói cho cùng thì Ôn Vân Thủy vẫn chỉ là một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành, những cảm xúc nhạy cảm kỳ quái đó có thể lý giải được.
Còn về cái phần lý giải theo tà phái kia, liên hệ với tuổi dậy thì lại càng dễ giải thích.
Thiếu niên ở tuổi này, không chỉ thích nhìn ngó lung tung, còn thích đọc những nội dung cực đoan, tuổi trẻ khí thịnh mà, luôn có những suy nghĩ nổi loạn, đối nghịch.
Ra là vậy!
“Sư đệ.”
Kiều Miên đột nhiên ân cần nói: “Sau này có ý nghĩ gì có thể chia sẻ với ta, ta cũng từng trải qua cái tuổi đó rồi.”
“Vậy đi, hôm nào ta giúp ngươi mượn mấy cuốn sách, ngươi xem xong đảm bảo sẽ thông suốt ngay. Được rồi, trời không còn sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Thiếu niên nói "vâng".
Khi hắn xoay người bước đi, nụ cười trên môi biến mất, bóng tối nuốt chửng cả người hắn.
Hắn tiến lên một bước, rồi lại quay đầu, nhìn về phía Kiều Miên.
...... Tin tưởng.
Ngày hôm sau, Ôn Vân Thủy phát hiện trên bàn mình đặt mấy cuốn sách.
Hắn cầm lên xem thử.
《Luyện Khí kỳ làm sao điều chỉnh tâm lý khỏe mạnh》
《Bí mật trưởng thành của thiếu niên tuổi mới lớn》
《Trong lòng có hổ dữ, khẽ ngửi hoa hồng - 50 điều phải ghi nhớ trên con đường tu tiên》
《Vì sao chúng ta chống lại con đường tu tiên tà đạo? Những cảnh tượng máu me đáng để tỉnh ngộ!》
...…
Thiếu niên hơi mở to mắt, có ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến đôi mắt xinh đẹp của hắn lóe lên.
“Đây là cái gì vậy......”
“Sư tỷ quái lạ thật.”
Thiếu niên hiếm khi lộ ra nụ cười chân thành.
Những ngày tiếp theo, Ôn Vân Thủy cuối cùng cũng không còn đắm chìm vào những cơn dậy thì kỳ quái nữa.
Kiều Miên hết sức vui mừng, quả nhiên sách là nấc thang tiến bộ của loài người, chìa khóa hàn gắn tình cảm, xoa dịu linh hồn nóng nảy, chỉ đường cho người lạc lối!
Mấy hôm trước Ôn Vân Thủy có thi lại một lần, hắn thi được hạng trung bình, Chu Tử 堒 rất hài lòng, nói hắn có tương lai.
Thi xong rồi, Vạn Nguyên Tông sẽ sắp xếp một vài nhiệm vụ giang hồ nhỏ cho đệ tử mới vào nghề, tương đương với khóa thực tế xã hội.
Giang hồ dân gian gửi yêu cầu trợ giúp, chỗ nhận nhiệm vụ của Vạn Nguyên Tông sẽ đánh giá cấp độ, chia làm năm cấp Giáp Ất Bính Đinh Mậu theo độ khó của nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ có học phần, trang bị và tiền thưởng.
Mấy gà mờ Luyện Khí kỳ chỉ có thể nhận nhiệm vụ Mậu cấp, thường là chém giết mấy con yêu tinh quái vật gây rối cho dân, độ khó không cao.
Nhiệm vụ treo trên bảng thông báo, có thể tự do lựa chọn.
Ôn Vân Thủy xem cũng không xem, liền tùy tay xé một cái nhiệm vụ. Kiều Miên nghe nói vậy, hiếm khi cảm thấy hứng thú, nói muốn đi cùng.
Lý do của Kiều Miên đặc biệt chắc chắn và có sức thuyết phục: “Cái trấn Lương Thủy đó có một quán bánh hoa quế ngon cực kỳ!”
Chu Tử khôn kiểm tra cấp bậc nhiệm vụ, suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.
Trước khi xuất phát, hắn không chỉ chuẩn bị một đống lớn khí cụ cho hai người, mà còn lải nhải cả tiếng đồng hồ những điều cần chú ý. Đến cuối cùng, hắn càng nói càng lo lắng, mặt lộ vẻ ưu sầu, tự mình cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, muốn đi cùng luôn.
Cuối cùng vẫn là Kiều Miên phải nói rất nhiều điều khó nghe mới khiến hắn từ bỏ ý định đó.
Ngày khởi hành.
Họ có ba người, ngoài Kiều Miên và Ôn Vân Thủy,
Còn có một thuật tu nhận cùng nhiệm vụ, tên là Lộ Thần.
Trên đường đi Kiều Miên hăng hái hẳn, đếm trên đầu ngón tay lặp đi lặp lại về đồ ăn ngon, Ôn Vân Thủy thì thỉnh thoảng đáp vài câu.
Chỉ có Lộ Thần là trầm mặc ít nói, mang nặng tâm sự.
Kiều Miên nhận ra áp suất thấp: “Lộ huynh, ngươi có tâm sự gì sao?”
Lộ Thần hoàn hồn, lễ phép nói: “Để Kiều cô nương chê cười, ta dạo này đang ngóng trông ngày nghỉ, có chút lo lắng nóng vội.”
Kiều Miên: “Ra là vậy, lần này ước chừng có thể nghỉ nửa tháng đó, ngươi muốn về thăm người nhà sao?”
Lộ Thần cuối cùng cũng cong môi cười: “Đúng vậy, ta xa nhà đã ba năm rồi, năm nay muốn về nhà thăm mẫu thân.”
“Tốt quá, vậy chúng ta mau chóng làm xong nhiệm vụ!”
Lời Kiều Miên vừa dứt, dưới chân đột nhiên trượt một cái, thân hình lay động trong khoảnh khắc, cánh tay bị ai đó giữ chặt.
Bên tai truyền đến giọng nói êm tai của Ôn Vân Thủy: “Sư tỷ, đường trơn lắm, cẩn thận.”
Da thịt bất ngờ tiếp xúc, khiến tim Kiều Miên có chút đập nhanh, dù sao Ôn Vân Thủy cũng là một người có thể dùng nhan sắc để lừa gạt người khác mà.
Nàng vội vàng đứng dậy, chuyển chủ đề hỏi: “Vân Thủy, ngày nghỉ ngươi có dự định gì chưa?”
“Không có.”
Kiều Miên giúp hắn nghĩ ra chủ ý, “Nếu không về thì muốn gửi chút thư tín về nhà không?”
“Con đi xa nhà, cha mẹ chắc sẽ lo lắng.”
Nhắc đến chuyện này, Lộ Thần đột nhiên hào hứng, “Nếu Ôn huynh muốn gửi thư về nhà, ta biết rất nhiều trạm dịch đó.”
“Được, đa tạ đã nhắc nhở.”
Ôn Vân Thủy cong cong khóe môi, ánh mắt không chút ý cười.
Nửa ngày sau, họ đến trấn Lương Thủy, Lương Thủy trấn là thành trấn lớn nhất xung quanh, đa số người dân trong trấn làm nghề dệt, nên rất náo nhiệt.
“Ta nói cho các ngươi biết! Trấn Lương Thủy này náo nhiệt lắm......”
Kiều Miên vén màn xe lên, đang hưng phấn giới thiệu.
Nhìn thấy cảnh huyện trước mặt, liền kinh ngạc nuốt những lời định nói vào trong.
Vắng vẻ đến lạ.
Ngày xưa xe ngựa tấp nập người qua lại biến mất không thấy, thay vào đó là sự tĩnh mịch trước mắt.
Con đường mòn bị bánh xe cán trở nên mờ ảo, cỏ dại ven đường mọc um tùm cao đến nửa thước, như là lâu lắm rồi không có ai dọn dẹp.
Càng cổ quái hơn là, phụ cận nồng nặc một mùi máu nhàn nhạt.
Lúc này, trên tường thành có một người lính thò đầu ra, hỏi: “Này, các ngươi muốn vào thành?”
Lộ Thần có thâm niên cao hơn hai người một chút, nên lên tiếng đáp lời, hắn cúi đầu chắp tay hành lễ, lớn tiếng nói: “Chào quan gia, ba người chúng ta là đệ tử Vạn Nguyên Tông, vâng lệnh thái thú mà đến.”
Người lính lộ vẻ được cứu trợ, “Ra là vậy! Ba vị mời!”
Xe ngựa chậm rãi đi vào thành trấn.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Kiều Miên vẻ mặt ảm đạm, tình hình trong thành cũng chẳng khá khẩm hơn ngoài thành là bao, nhà nhà đóng kín cửa, quạnh quẽ không một bóng người, đến cả gió cũng tĩnh mịch, trên đường gần như không thấy ai.
Ôn Vân Thủy chú ý đến vẻ mất mát của nàng: “Sư tỷ, bánh hoa quế này chắc là không ăn được rồi.”
Kiều Miên thở dài thườn thượt, “Đúng vậy.”
Vấn đề căn bản không phải là bánh hoa quế, mà là khi nhìn thấy một thành trấn phồn hoa náo nhiệt ngày nào, giờ lại trở nên tiêu điều đến như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu.
Ánh mắt Ôn Vân Thủy dừng lại trên mặt nàng, không nói gì thêm.
Ba người đến phủ thái thú, thái thú đã chờ sẵn ở cửa, ông ta hơn 50 tuổi, trông có vẻ tiều tụy.
Thái thú vội vàng nghênh đón, “Ta đợi mãi mới thấy các ngươi! Xin ba vị cứu lấy Lương Thủy trấn chúng ta!”
Lộ Thần vội đỡ ông ta: “Chúng ta vào rồi nói.”
Đến phòng trà, Lộ Thần đi thẳng vào vấn đề: “Trong thư thái thú không nói rõ ngọn ngành, chỉ bảo là có vụ tự tử kỳ lạ, xin ngài nói rõ xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thái thú: “Vâng. Một tháng trước giờ Tý, chúng ta đột nhiên phát hiện có một thanh niên nhảy từ trên thành xuống chết.”
“Vì không có bằng chứng giết người, nên chúng ta phán định là tự sát. Nhưng đêm thứ hai giờ Tý......”
Đôi mắt thái thú dần lộ ra vẻ hoảng sợ, “Lại có một người nhảy xuống chết, là một phụ nữ.”
Kiều Miên và Lộ Thần đều kinh ngạc.
"Ngày thứ ba giờ Tý, là một đứa trẻ 6 tuổi, không có bất kỳ dấu hiệu nào." Thái thú càng nói càng hoảng loạn, run rẩy cả người, “Sau này ngày nào cũng vậy, ngày nào cũng có một người... Ngày nào cũng có một người chết. Chúng ta điều tra từng người chết, bọn họ đều không có động cơ tự sát!”
Thái thú nói, bọn họ cũng tăng cường nhân lực để canh gác, nhưng kỳ lạ là, cứ đến giờ Tý, đám thủ vệ liền hôn mê, tỉnh lại thì đã nghe thấy tiếng thi thể rơi xuống đất phát ra âm thanh nặng nề.
“Cái này...... Nghe quái dị thật đó.”
Kiều Miên xoa xoa hai cánh tay, nàng quay đầu nhìn Ôn Vân Thủy, thiếu niên đang cau mày, nhìn ra sân thất thần, không biết đang nghĩ gì.
Lộ Thần cũng sắc mặt ngưng trọng, “Chuyện này đúng là cổ quái, chắc chắn có liên quan đến yêu tà.”
Thái thú đứng lên, lau mồ hôi trên trán, “Ba vị tu sĩ ăn chút gì đó nghỉ ngơi một lát, ta biết chuyện này cần phải điều tra kỹ, là vội cũng chẳng được, rồi bàn bạc tiếp.”
“Thái thú đại nhân.”
Thiếu niên đang thất thần đột nhiên lên tiếng, “Ta có một vấn đề.”
Mắt Kiều Miên sáng lên, chẳng lẽ sư đệ nhỏ của nàng đã phát hiện ra điều gì sao!?
“Mời nói! Tu sĩ mời nói!”
“Cái cây hoa quế trong sân kia.”
Ôn Vân Thủy nói, giọng trong trẻo lễ phép, “Có thể dùng để làm bánh hoa quế không?”
Kiều Miên:??? Sao lại nghĩ đến cái này chứ!!