Chương 8: Sư đệ ngoan ngoãn ngày thứ tám

“Ta khi nào nói là không chịu thua?”

Chu Viên tuy háo thắng, nhưng chung quy không phải kẻ giảo hoạt, xuất thân cũng từ danh môn.

Dù mặt đầy không tình nguyện, hắn vẫn bước đến trước mặt Ôn Vân Thủy, nhăn nhó cả buổi, mới từng chữ từng chữ bật ra:

“Xin... xin lỗi... Ta không nên ăn nói ngông cuồng.”

Ôn Vân Thủy vẻ mặt bình thản, đến cả biểu cảm dư thừa cũng lười ban cho hắn, hờ hững nói: “Không cần.”

Nhưng Kiều Miên nghe thấy lời xin lỗi, mặt đầy tự hào, nở nụ cười khoe sư tỷ lợi hại chưa với thiếu niên.

Thiếu niên chạm phải ánh mắt nóng bỏng của nàng, cũng miễn cưỡng cong môi, cười đáp lại Kiều Miên.

“Kiều Miên, ta nói như vậy được chưa!?”

Chu Viên tức muốn hộc máu gào lên với Kiều Miên, “Ta lớn chừng này, còn chưa từng nói xin lỗi nhiều đến thế!”

“Sư đệ ta đây cười tươi thế kia, hắn vừa lòng rồi thì miễn cưỡng coi như đạt yêu cầu đi.”

Kiều Miên đảo mắt, chìa tay ra: “Còn nữa vụ mua thuốc 3000 linh thạch, ngươi tính khi nào đưa cho ta?”

Chu Viên trợn mắt: “3000 linh thạch?! Ngươi cướp của à!?”

Kiều Miên vô tội nói: “Ta và ngươi lúc đó đã thỏa thuận rồi, chính là muốn thuốc trị thương tốt nhất. Sau đó ấy ta có hỏi qua, tay sư đệ ta, cần thuốc cao tước linh mới có thể trị khỏi.”

“Thuốc cao tước linh!? Loại dược liệu đó có thể khiến người chết sống lại được không! Ngươi sư tử ngoạm!”

Không chỉ Chu Viên, mà đến cả Ôn Vân Thủy cũng giật mình.

Thuốc cao tước linh chính là loại thuốc trị thương quý hiếm nhất trên đời.

Kiều Miên hít sâu một hơi: “Trời ạ! Có người thua độ rồi muốn quỵt nợ.”

Chu Viên tuy thích gây sự, nhưng bản thân cũng là người rất nguyên tắc, hắn đỏ mặt tía tai, nửa ngày sau mới nghiến răng nói: “Ngày mai ta đưa vào tài khoản của ngươi là được chứ gì!”

Kiều Miên vui vẻ: “Đa tạ.”

“Vô lại! Vô sỉ! Ngươi nhớ cho kỹ, lần sau ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần!”

Chu Viên giận dữ buông lời tàn nhẫn, rồi lảo đảo bỏ đi.

Kiều Miên tâm tình sung sướng, trên đường về Bách Khí Môn, còn không kìm được mà hát nhỏ, “Kiếm được bộn tiền ~”

Ôn Vân Thủy đi bên cạnh, hỏi: “Sư tỷ thật sự muốn đi mua thuốc cao tước linh à?”

“Đương nhiên là không rồi, chỉ là dọa hắn thôi, ta có tính toán khác.”

Sắc mặt thiếu niên thoáng mất mát, nhạt nhẽo ừ một tiếng.

Ý thức được mình không nên như vậy, hắn lại cười ngoan ngoãn, “Vân Thủy chỉ là vết thương nhỏ không đáng kể, có sư tỷ hao tâm tổn trí vì ta đã là vinh hạnh rồi.”

Kiều Miên hiển nhiên không nghĩ nhiều, nàng vui vẻ nói: “Nói ra cũng phải cảm tạ sư đệ đã vì ta mà suy nghĩ, giúp ta giải được bài thi khó nhằn!”

Lời này khiến Ôn Vân Thủy nghe xong, ánh mắt có chút tối lại. Hắn trầm mặc một hồi, vẻ bực bội trong lòng càng thêm sâu sắc, mới nói: “... Sư tỷ thật sự cho rằng đó là công lao của ta?”

“Đương nhiên rồi.”

Ôn Vân Thủy dừng bước, nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Kiều Miên cũng dừng lại, hỏi: “Sao vậy?”

Đôi mắt đen láy sâu thẳm của thiếu niên vẫn bất động nhìn nàng, một lúc lâu sau mới cong lên khóe môi, giọng nói lại lạnh đi phân nửa: “Sư tỷ, ngươi đang nói dối đó.”

Ý cười mang theo tà khí, khác hẳn vẻ ngoài bình thường của hắn như hai người.

“Là vì muốn lấy lòng ta nên mới nói vậy sao?”

Thiếu niên nghiêng người về phía nàng, hai người khoảng cách gần hơn.

Hắn cố ý hạ giọng, âm cuối trầm thấp, không giống giọng hắn mọi ngày, mang theo chút lạnh lẽo thấu xương, “Sư tỷ, ngươi nghĩ gì vậy? Lại muốn làm gì đây?”

Giọng điệu trở nên cực kỳ công kích.

Kiều Miên nhất thời ngơ ngác, so với việc Ôn Vân Thủy chất vấn linh hồn nàng, vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi càng khiến nàng không biết nên thế nào cho phải.

Có, có chút sợ.

Có lẽ nhìn thấy nàng bị dọa sợ, thiếu niên đột nhiên che miệng cười, cười đến dịu dàng nghịch ngợm, toàn thân hơi thở nguy hiểm lập tức tiêu tan, như thể vẻ âm trầm vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hắn kéo dài giọng, “Dùng cách lấy lòng này, để khiến ta lần sau thi luyện lại giúp sư tỷ, là không được đâu nha.”

... Nguyên, nguyên lai Ôn Vân Thủy là đang lo lắng cho nàng những lần thi luyện sau này à.

Kiều Miên trái tim căng thẳng lập tức thả lỏng, đã gần như dọa ngốc cả người.

Có lẽ sự bất an và sợ hãi vừa rồi, chỉ là nàng quá căng thẳng mà sinh ra hiểu lầm.

Nàng vô thức thở phào nhẹ nhõm, thuận theo lời hắn nói: “Bị ngươi phát hiện rồi à.”

“Đúng vậy, rõ ràng là sư tỷ tự mình nỗ lực, không thể xem nhẹ bản thân được.”

Ôn Vân Thủy nghiêng đầu cười, ánh chiều tà hoàng hôn dừng trên khuôn mặt hắn, khiến nụ cười càng thêm ấm áp, cả người ngoan ngoãn vô cùng.

“Ta cũng không thể giành công lao này được.”

Kiều Miên thấy sư đệ chu đáo hiểu chuyện như vậy không tranh công, mà bản thân thế nhưng lại sinh ra sợ hãi với hắn, trong lòng vừa cảm động vừa áy náy.

Sư đệ nhỏ của nàng sao lại tốt đến vậy!

 Buổi tối ôm thành tích này trở về, Chu Tử khôn ngây ra ba giây, sau đó lộ ra nụ cười hiền từ của bà mẹ già, liên tục nói tối nay ăn chân giò cay nồng để chúc mừng.

Kiều Miên thậm chí còn nhìn thấy Chu Tử khôn vừa đảo nồi vừa lén lau nước mắt.

Ăn cơm xong, nhị sư huynh liền nóng lòng dùng cầu trò chuyện video, cùng sư phụ, đại sư huynh và tam sư huynh chia sẻ niềm vui này, trong lời nói, tràn ngập sự vui mừng khi cô nương thực vật của nhà ta rốt cuộc cũng tỉnh táo.

Kiều Miên: Cũng, cũng không cần đến thế…

Cho đến khi buổi tối yên tĩnh, Kiều Miên hai tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư.

Nghĩ kỹ thì, mình trên con đường tu tiên cũng đâu phải hoàn toàn không có thiên phú gì, xem kìa, chính mình chỉ hơi ôn tập chút thôi, liền thi được thành tích tốt như thế này, không phải sao.

Đừng nói, thi được điểm cao cũng rất vui.

“Này, Kiều Miên.”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa sổ, càng kinh dị hơn là, một bóng người giẫm lên kiếm từ từ hạ xuống từ không trung.

“Trời ơi! Chu Viên, ngươi xuất hiện có thể nào ít dọa người hơn được không!”

Kiều Miên suýt chút nữa không bị hù ngất xỉu, nàng ở lầu hai đấy! Nàng vỗ ngực, “Tìm, tìm ta làm gì, trả tiền?”

“Không phải!”

Chu Viên liếc trái liếc phải, lén lút thì thầm: “Ngươi cho ta vào phòng nói chuyện.”

Nói xong liền định giẫm lên kiếm từ cửa sổ vào phòng Kiều Miên.

Kiều Miên vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ, cảnh giác nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì! Ta, ta kêu nhị sư huynh!”

“Ngươi nghĩ lung tung cái gì đấy!”

Vẻ mặt Kiều Miên không tin, “Lén la lén lút, chắc chắn có ý đồ xấu.”

“Ta đối với ngươi chẳng hứng thú gì! Ta lấy mạng mình ra đảm bảo được chưa!”

Má Chu Viên ửng hồng kỳ lạ, nói, “Nghiêm túc chút đi, cho ta vào phòng, là có chuyện quan trọng.”

Kiều Miên thấy hắn không giống đang nói dối, khẽ nghiêng người, “Cho ngươi ba phút nói xong.”

Chu Viên lẻn vào phòng, từ trên thanh kiếm đáp xuống đất liền không đầu không đuôi buông một câu: “Sư đệ nhỏ kia của ngươi, Ôn Vân Thủy ở đâu?”

“Ở sảnh phía tây chứ đâu, làm gì? Ngươi chẳng lẽ coi trọng hắn...!”

“Không phải! Ngươi nghĩ bậy bạ gì đấy. Ta đối với đàn ông không có hứng thú!”

Chu Viên đứng dậy đi đóng hết các cửa sổ lại.

Kiều Miên giây tiếp theo đã định xông ra ngoài báo động, bị Chu Viên vội vàng ngăn lại.

Thấy mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tiếng oan này, Chu Viên chắn trước mặt nàng, mặt cũng đỏ lên: “Ngươi đừng sợ, ta chỉ là không muốn sư đệ của ngươi nghe thấy mà thôi...!”

Kiều Miên dừng lại: “Ý gì?”

Chu Viên lại kiểm tra rồi cả cửa phòng, xoay người lại, nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Kiều Miên, tuy rằng ta luôn đối đầu với ngươi, nhưng ta lấy nhân cách ra đảm bảo, ta tuyệt đối không có ý hại người.”

“Ngươi có chuyện gì thì mau nói, làm ra vẻ thần thần bí bí.”

Chu Viên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Sư đệ nhỏ của ngươi kia, không tốt bụng với ngươi như vẻ ngoài đâu.”

Hắn chỉ vào ngực: “Hắn có mưu đồ xấu.”

“... Hả?”

Kiều Miên vẻ mặt khó hiểu, “Ngươi có ý gì?”

“Ta chính là nhắc nhở ngươi! Đừng có bị hắn lừa!”

“Hắn có thể lừa ta cái gì?”

Kiều Miên hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta biết rồi, ngươi thua độ không cam tâm nên đến châm ngòi chia rẽ tình cảm sư tỷ đệ của chúng ta đúng không?”

“Không phải mà!”

Chu Viên cũng nóng nảy: “Ta có chứng cứ!”

Ngoài cửa, thiếu niên bạch y lười biếng dựa vào tường, bóng dáng mảnh khảnh ẩn trong bóng đêm, rũ mắt, ánh mắt tối tăm.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tâm tình tiểu Ôn, thường xuyên thay đổi như thời tiết vậy

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play