Chương 5: Sư đệ ngoan ngoãn ngày thứ năm
Chu Viên khoanh tay trước ngực, cằm hếch cao, bộ dạng ta nhất định không xin lỗi xem ngươi làm gì được ta.
Kiều Miên càng tức, nghĩ đi nghĩ lại, lớn tiếng nói: “Ngươi không phải muốn cá cược sao? Được, chúng ta cá cược.”
“Ồ, tự chui đầu vào rọ.”
Chu Viên hận không thể lập tức hả hê: “Nếu ngươi thua, ngươi phải sủa tiếng chó trước cổng lớn!”
Kiều Miên: Tiền cược tục tĩu quá...!
Ôn Vân Thủy vốn định xem kịch vui, nghe thấy tiền cược này, mím môi, vẻ mặt lạnh lùng hẳn.
Kiều Miên xoa trán, Chu Viên trông đáng ghét, nhưng đôi khi rất giống mấy tên ác nhân pháo hôi trẻ trâu, “Được, cá cược gì?”
Chu Viên: “Hừ hừ, cá cược ai có thành tích kiểm tra giai đoạn tốt hơn.”
“Được!”
Kiều Miên sảng khoái đồng ý, người hạng nhất từ dưới đếm lên và người hạng hai từ dưới đếm lên đấu nhau, sao nàng lại không tự tin thắng chứ?
“Nhưng, nếu ngươi thua --”
Thiếu niên nãy giờ lười biếng xem trò hề, cụp mắt, đáy mắt tĩnh lặng, đột nhiên, cổ tay hắn bị Kiều Miên kéo lại.
Kiều Miên nói với Chu Viên: “Ngươi phải xin lỗi sư đệ ta, và mua thuốc trị thương tốt nhất để chữa lành vết thương cho hắn.”
Lông mày Ôn Vân Thủy nhướng lên, nụ cười nhạt nhẽo cứng đờ trên môi, hắn khó hiểu nhìn Kiều Miên.
Kiều Miên đang tranh cãi với Chu Viên, không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên.
Chu Viên: “Được, ai sợ ai! Ta sẽ thi cho ngươi tức chết!”
“Nhất ngôn vi định.”
Chu Viên chắc mẩm Kiều Miên sẽ thua, huýt sáo nhỏ, hăng hái ngự kiếm rời đi.
Kiều Miên hừ một tiếng: “Hắn ta chán ghét lắm, cả ngày bắt nạt người, không trị hắn thì hắn cứ lộng hành mãi.”
Ôn Vân Thủy: “Ta không sao, sư tỷ. Không cần vì ta mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.”
Hắn cụp mắt, vẻ mặt áy náy.
“Quan hệ của ta với hắn nát bét rồi, đừng lo.”
Kiều Miên xua tay, nụ cười tắt ngấm, nghiêm mặt nói: “Hơn nữa, quan trọng nhất là chuyện xin lỗi, hắn đã làm sai với ngươi, nói sai lời, sao lại không xin lỗi được?”
Phản ứng này không phải Kiều Miên cố ý lấy lòng Ôn Vân Thủy, mà là quan điểm của nàng từ trước đến nay.
Nàng là người trượng nghĩa.
Kiếp trước, khi nàng còn là học sinh, có một người bạn đại ca xã hội.
Một lần nọ, Kiều Miên bị một bạn nam xấu tính bắt nạt, nàng còn nhỏ, chỉ biết khóc.
Sau đó bạn nàng biết chuyện.
Đêm đó, bạn nàng kéo nàng đi dạy cho tên bạn nam đó một bài học, bắt hắn xin lỗi Kiều Miên.
Cuối cùng, tên bạn nam đó khóc lóc tố cáo, Kiều Miên và bạn nàng bị thầy cô và phụ huynh mắng cho một trận, tất nhiên tên bạn nam đó cũng không khá hơn, cả hai bên đều bị viết kiểm điểm, còn bị bắt bắt tay làm hòa.
Bạn nàng vừa viết kiểm điểm vừa nói: “Tao không học nhiều, nhưng tao thấy...”
Kiều Miên nhớ lại, chậm rãi lặp lại lời bạn nàng nói.
“Phải cho hắn biết là hắn sai, vì hắn làm tổn thương mày. Nói sai lời, làm sai chuyện thì phải xin lỗi, dù chỉ là một câu xin lỗi, đó là điều cần thiết phải tranh giành. Con người mà, đôi khi rất bướng, thích tranh cãi, tao là sư tỷ của mày, phải giúp mày tranh giành cho bằng được.”
Ôn Vân Thủy yên lặng nhìn nàng mấy giây, rồi cong môi cười, “Sư tỷ tốt với ta quá.”
Nhìn nụ cười của thiếu niên, Kiều Miên đột nhiên nghĩ, có thể lợi dụng chuyện này để tăng độ hảo cảm của mình!
Kiều Miên vỗ vai thiếu niên, cố bắt chước hình tượng nữ chính mặt trời nhỏ ấm áp trong tiểu thuyết.
Nàng nháy mắt ra hiệu nói: “Vì ngươi là sư đệ của ta, chúng ta đâu phải quan hệ bình thường.”
Những lời này vốn rất cảm động, nhưng đi kèm với giọng điệu hùng dũng và ánh mắt kiên định của Kiều Miên, thì lại giống như diễn cảnh kết nghĩa đào viên của huynh đệ.
Ôn Vân Thủy khẽ ừ một tiếng.
Kiều Miên lại cảm thấy mình thể hiện không tệ, nở nụ cười đắc ý.
Sư đệ nhỏ quả nhiên tính cách dịu dàng ấm áp, gặp xung đột chỉ biết bị bắt nạt, đối tượng công lược của mình, chỉ có thể mình bảo vệ.
Hắn chắc chắn cảm động lắm.
Ôn Vân Thủy trầm ngâm khi ngoan ngoãn đi theo sau nàng.
Hắn có khuôn mặt rất đẹp, có vẻ thanh tú thuần khiết của thiếu niên, lại có chút sắc bén anh khí, khi hơi rũ mắt xuống, còn có vẻ đáng thương yếu đuối.
Hắn trầm ngâm một hồi, ngước mắt nhìn Kiều Miên đi phía trước.
Đây như là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát nàng trong mấy ngày nay, là nhìn vào đáy mắt chú ý.
Người tu tiên lẽ ra đã không ăn ngũ cốc, nhưng Vạn Nguyên Tông vẫn xây dựng một nhà ăn chung, nói là để nâng cao chỉ số hạnh phúc cuộc sống.
Nhưng Bách Khí Môn vì không được coi trọng, vị trí xây dựng ở chân núi xa xôi, cách nhà ăn rất xa, đi về mất một canh giờ.
Trùng hợp là Chu Tử khôn lại thích nấu ăn, vì vậy cơm nước của Bách Khí Môn đều do Chu Tử khôn phụ trách.
Chỉ là trình độ nấu ăn của Chu Tử 堒 rất bình thường, hơn nữa thích sáng tạo ra những món ăn kỳ lạ, ví dụ như cà chua xào tôm, rau xanh hầm thịt gà, đậu cốc chua ngọt, v.v.
Món ăn đã kỳ lạ, cộng thêm trình độ nấu nướng bình thường, nên mùi vị rất tệ.
Kiều Miên từ nhỏ đã ăn quen, vẫn ăn từng miếng một cách ngon lành.
Ôn Vân Thủy thỉnh thoảng nhíu mày khi nuốt, nhưng vẫn giữ nụ cười, không lộ vẻ gì khác thường.
Trong bữa ăn, Chu Tử khôn vẫn đều đặn giao nhiệm vụ học tập, đầu tiên là nói với Ôn Vân Thủy: “Nửa tháng sau là lần kiểm tra năng lực đầu tiên của đệ tử mới, đây là lần đầu tiên ngươi xuất hiện, phải thi tốt nhé.”
Ôn Vân Thủy gắp một viên đậu cốc chua ngọt, chậm rãi nhai nuốt: “Vâng, nhị sư huynh.”
Chu Tử khôn hài lòng gật đầu, thái độ ham học này, đối lập với Kiều Miên quả thực là học sinh cá biệt.
“Kiểm tra giai đoạn sắp đến rồi, dạo này Miên Miên phải ôn tập cho tốt.”
Kiều Miên mắt kiên định: “Vâng! Muội nhất định sẽ cố gắng!”
Chu Tử khôn hơi ngạc nhiên: “Lần này có chí khí vậy... có tiến bộ.”
Kiều Miên cười nói: “Vì lần này muội cá cược với người ta, nhất định phải thắng.”
Nàng quay đầu lại, vừa lúc chạm mắt Ôn Vân Thủy.
Ôn Vân Thủy đang nhìn chằm chằm nàng, có lẽ bị ánh mắt hùng hồn của nàng làm cho chói mắt, hắn rũ mắt xuống, tránh đi ánh nhìn.
Khi ngước mắt lên, thiếu niên đã thay nụ cười ngoan ngoãn ân cần, dịu dàng nói, “Sư tỷ, cố lên.”
Dường như vẻ tối tăm vừa rồi chỉ là ảo giác.
Sau khi ăn xong, Kiều Miên ngoan ngoãn đi đọc sách ôn tập.
Dù sao cũng từng trải qua giai đoạn thi cử, tuy rằng lười biếng, nhưng khi cần cố gắng cũng có thể làm được.
Kiểm tra giai đoạn cũng giống như thi cuối kỳ ở đại học, có môn chung, ví dụ như Cơ sở luyện khí, Lịch sử tu tiên, Thuật ngữ thông dụng tu tiên, v.v., và có môn chuyên ngành, môn chuyên ngành sẽ kiểm tra lý thuyết và thực hành.
Thực hành của khí tu là tự chế tạo một loại khí cụ nào đó, cái này Kiều Miên không sợ, nàng có thể lấy cảm hứng từ khoa học kỹ thuật hiện đại, gần đây nàng muốn làm một chiếc xe đạp điện biết bay.
Mấu chốt là môn chung khô khan đáng sợ đó.
Kiều Miên nhìn mà buồn ngủ.
“Sư tỷ.”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Kiều Miên vội vàng lật vài trang sách, ngồi thẳng dậy, không thể để sư đệ thấy mình lười biếng.
“Vào đi.”
Ôn Vân Thủy đặt trái cây và trà lên bàn, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, “Nhị sư huynh bảo ta đến xem muội.”
Kiều Miên nói: “Ừ, vì sư đệ, ta đang học hành chăm chỉ.”
Có cảm động không, có cảm động đến rơi nước mắt không?
Ôn Vân Thủy cười nhạt, liếc nhìn giáo trình của nàng, hỏi: “Đây là... Cơ sở luyện khí?”
Kiều Miên gặm một miếng trái cây, nói chuyện không rõ ràng, “Đúng vậy, nói thế nào nhỉ, tu tiên khó quá.”
“Vậy sư tỷ lúc đầu vì sao lại chọn tu tiên ạ?”
Kiều Miên gãi đầu, đây là một câu chuyện bi thảm đây.
“Lúc nhỏ trong làng ta mất mùa, nhà không nuôi nổi ba đứa trẻ, cha mẹ vì nuôi sống hai đứa nhỏ hơn, liền dùng ta để trao đổi với tà ma, định đổi lấy một bao gạo. Sau đó ta được sư phụ, tức là Chu Ngũ Hành cứu, ông ấy đưa ta đến Vạn Nguyên Tông, rồi cứ lười biếng, à không, sống ngây ngốc đến tận bây giờ.”
Kiều Miên là xuyên không từ trong bụng mẹ, lúc đó nàng thật sự bất lực, nàng không thể hiểu được, tại sao rõ ràng là cha mẹ, lại có thể nhẫn tâm nhìn con mình đi tìm cái chết.
Ánh nến lay động, làm mờ đi biểu cảm của Ôn Vân Thủy.
Hắn hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
“Về tìm một lần, nghe nói đã chết trong đống bùn rồi.”
Kiều Miên cắn một miếng trái cây, là loại trái cây kỳ lạ do nhị sư huynh làm từ đậu phộng và sữa đậu nành, “Nên không tranh giành lại được, tiếc nuối.”
Ôn Vân Thủy hờ hững nói: “Sư tỷ thật bao dung độ lượng, nếu là ta gặp phải...”
“Hả?”
“Ta có lẽ sẽ bỏ qua huyết thống, làm ra những chuyện rất đáng sợ.”
Ôn Vân Thủy cong môi, hắn đang cười, nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng, mang theo chút âm trầm.
Kiều Miên có chút vui vẻ, “Khí thế mạnh mẽ quá, cừu non cũng biết cắn người, ngươi tiến bộ rồi!”
( CÓ THẤY CON CỪU NON NÀO NHƯ VẬY Không?? Này sói xám chứ cừu đâu ra)
Xem ra chuyện buổi chiều nàng giảng về chuyện tranh giành, hắn đã nghe lọt tai rồi.
“… Cừu non? Là sư tỷ đặt biệt danh cho ta sao?”
Ôn Vân Thủy hơi ngạc nhiên, nhướng mày.
Kiều Miên gãi đầu, “Ừm... có vẻ hơi giống.”
Ôn Vân Thủy chớp mắt, rồi đột nhiên bật cười, lần này cười thoải mái hơn lần trước, như nghe được chuyện gì đó buồn cười.
“Có phải không tốt không?”
“Không có, ta không ngại đâu.”
Ôn Vân Thủy cúi người, ghé lên bàn, đầu tựa vào đôi tay đang đan vào nhau, lười biếng nghiêng đầu nhìn nàng.
Ánh nến hắt bóng râm xuống hàng mi dài của hắn, theo nhịp thở của hắn mà rung động.
“Cừu non, nghe cũng thú vị đấy.”
Hắn cong môi cười, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Ánh đèn mờ ảo che đi nụ cười hưng phấn ngày càng ác liệt của thiếu niên.
Thấy Ôn Vân Thủy đồng ý, Kiều Miên rất vui trong lòng.
Nam nữ chính mà, đều sẽ đặt cho nhau mấy cái biệt danh.
Xem như mình cũng có chút tiến triển rồi đi?